Chương 7: Em nói không sai, tôi thật sự muốn làm em

Hứa Khả cảm thấy, không phải Chu Đại bị điên mà là cô xuất hiện ảo giác.

Cô giả vờ không nghe thấy, xoay người chạy lên lầu.

Sau khi trở lại phòng, Hứa Khả khóa chặt cửa, nhớ tới lời Chu Đại vừa nói, trong lòng rùng mình, trái tim đập vô cùng nhanh.

Cô vỗ ngực.

Hù chết cô.

Chu Đại không uống rượu, dáng vẻ nghiêm túc, nhìn không nói giỡn, lúc nói câu kia còn giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi.

Sẽ không thật sự thích cô chứ?

Hứa Khả đi đến trước gương, đánh giá bản thân hai vòng, lại sờ bộ ngực đầy đặn, nặng trĩu của mình.

Ừm..Ngực bự, mông lớn, mặt cũng ưa nhìn, quan trọng là còn trẻ.

Khó trách người đàn ông lớn tuổi kia nhớ thương.

Nghe nói mấy ông già thường thích mấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi.

Sau khi tự mãn kết thúc, cô mới ý thức được vấn đề, cho nên cô mở điện thoại ra bắt đầu tìm phòng ở.

Không thể ở lại nơi này lâu được, miễn cho Chu Đại làm ra chuyện gì quá mức với cô.

***

Trong phòng khách.

Chu Đại nhìn bóng dáng Hứa Khả hoang mang, vội vàng rời đi, anh nhíu mày.

Ý tưởng vừa rồi không phải tự nhiên dâng trào, mà là bởi vì anh phát hiện chỉ cần bản thân nghĩ đến Hứa Khả sẽ lập cứng cứng, đối với Hứa Khả, anh có du͙© vọиɠ mãnh liệt với cô.

Anh muốn chứng minh anh hiểu sai ý của bản thân hay có du͙© vọиɠ đối với cô gái nhỏ này.

Buổi tối hôm nay hai người không ngủ được, đặc biệt là Chu Đại, 3 giờ sáng mới làm xong ca phẫu thuật về nhà, chưa đến 7 giờ sáng đã dậy.

Hứa Khả đang ở trong phòng khách dọn dẹp vệ sinh, cô không thích mùi hương trong phòng, mùi này quá nặng, mũi cô không chịu nổi. Cô mở cửa sổ phòng để giảm bớt mùi, thuận tiện đem huân hương mùi quýt của bản thân đặt lên bàn trà.

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Đại đi xuống.

Hứa Khả làm như không thấy, tiếp tục làm chuyện của bản thân.

Chu Đại liếc mắt, hỏi: “Huân hương trên bàn đâu?”

“Mùi quá nặng, tôi cất đi rồi.”

Thật sự không biết một người đàn ông như anh sao lại thích để mùi hương nặng như vậy ở trong nhà, Hứa Khả thầm chửi trong lòng.

Chu Đại khịt mũi: “Trên người của cháu rối cuộc xịt nước hoa mùi gì?”

“Tôi không xịt nước hoa.”

“Trên người của cháu luôn có một mùi hương.” Chu Đại khẳng định.

Hứa Khả vừa định phản bác, nhớ tớ lúc trước anh cũng từng nói như vậy, cô đưa huân hương cầm tới cho anh xem: “Có phải anh ngửi thấy mùi quýt không, đây là huân hương tôi dùng. Trên người tôi thật sự không xịt nước hoa, ngày thường cũng không có mùi gì.”

Cô đã tắm rửa sạch sẽ, trên người tuyệt đối không có mùi gì lạ.

“Đó là mùi thơm của cơ thể.” Chu Đại nói.

Anh nhớ rõ mùi quýt, nhưng cũng không phải mùi hương trên người Hứa Khả.

Hứa Khả: “…”

Người đàn ông lớn tuổi này, muốn câu dẫn mấy cô gái trẻ tuổi cũng không cần phải nói vòng vo, nhạt nhẽo như vậy chứ!

Cô không khỏi trợn mắt nhìn Chu Đại, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cậu của tôi ơi, sự nghiệp thành công lại có tiền, vẻ ngoài cũng không kém, muốn tìm loại con gái nào mà không được, không nói đến những người vừa mới thành niên giống tôi, phỏng chừng mấy người vị thành tiên cũng bị hấp dẫn với năng lực của anh, anh có thể đừng dụ dỗ tôi được không? Tôi thật sự không có hứng thú với mấy người lớn tuổi.”

“Còn có, mấy lời anh vừa nói coi như chưa xảy ra.”

“Trên người cháu thật sự có mùi thơm cơ thể.”

Đó là mùi hương thứ hai mà anh có thể ngửi thấy.

Hứa Khả:…

“Anh muốn nói trên người tôi có mùi hấp dẫn anh đúng không?”

Chu Đại chưa từng nghe qua lời này, nhưng cũng có thể dễ dàng lý giải, anh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu.” Hứa Khả thật sự không có lời nào để nói, “Thường ngày xem trộm tiểu thuyết còn chưa tính, có thể đừng đem tiểu thuyết áp lên hiện thực không. Có hứng thú với cơ thể của tôi thì cứ nói thằng, còn muốn tới dụ tôi cắn câu, nhưng tôi sẽ không dễ bị đẩy vào tròng đâu.”

Chu Đại trầm mặc, khẽ cau mày.

Hứa Khả lười nói những lời vô nghĩa cùng anh, cô cầm cặp sách lên chạy lấy người.

Giọng nói của Chu Đại từ phía sau truyền đến: “Hứa Khả, em nói không sai.”

Hứa Khả không kiên nhẫn quay đầu lại: “Làm sao…”

Còn chưa nói xong, đã thấy môi Chu Đại lúc đóng lúc mở: “Tôi đúng là muốn làm em. Em cho tôi cơ thể của em, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”