Chương 11: Thông linh trấn nhỏ (11)

Hắn đi đến bên cạnh thi thể, không ngại chút nào khi đế giày đạp lên máu loãng, ngữ khí có chút hưng phấn: “Thủ pháp lột da thật xinh đẹp, là ai làm?”

Một nữ sinh có vóc dáng nhỏ với diện mạo xinh xắn đi ra từ trong đám người, kiên nhẫn mà nói: “Anh bạn nhỏ, không thể nói những lời như vậy đâu nga.”

Đứa trẻ cười nhạo: “Xen vào việc người khác.”

Những người khác hoàn toàn không đoán trước được những hành động khác thường của đứa trẻ, trong nhất thời liền cứng đờ, chỉ có một nữ sinh nhát gan khống chế không được cảm xúc, áp lực phát ra âm thanh nức nở.

Vân Tự Bạch xem mặt đoán ý, kiến nghị nói: “Nơi này quá máu me, không bằng xuống lầu trước?”

Những người khác sôi nổi đồng ý, đoàn người đi xuống lầu.

Cậu bé trai tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng cũng không phản bác, bước chân tản mạn đi theo sau đám người.

Trong đại sảnh lầu một, có vài người đang đứng, cửa chính rộng mở, hai cái tiểu nhị xách theo thùng nước đi súc rửa trước cửa.

Ông chủ nhà trọ xoa xoa đôi tay, mặt ủ mày ê ở trong đại sảnh đi qua đi lại.

Vân Tự Bạch nhìn lướt qua, nhìn thấy trên mặt đất đang đặt hai cái túi màu đen căng phồng, còn đang thấm máu ra bên ngoài, trong lòng liền đoán được tiền căn hậu quả.

Hắn mím môi, má lúm đồng tiền liền xuất hiện, giống như không biết tình huống hỏi một câu: “Ông chủ, ngươi đây là làm sao vậy?”

Ông chủ nhà trọ dừng bước chân, lông mày cau lại một cách sầu khổ, chỉ vào cái túi nói: “Haii, hôm nay ‘ khởi đầu tốt đẹp ’, trước cửa đã chết hai người.”

Vân Tự Bạch lại hỏi: “Bị lột da?”

“Đúng vậy……” ông chủ nhà trọ nói xong lại ngừng một chút: “Ngươi như thế nào lại biết a?”

Nữ nhân có gương mặt diễm lệ tiếp lời nói: “Trên lầu 3 cũng đã chết một người.”

“Một ngày mà đã chết ba người, nhà trọ này của ta làm sao làm ăn được nữa đây, đêm nay đừng có lại xảy ra chuyện gì nữa, ta chịu không nổi!” ông chủ nhà trọ nói nói, thanh âm đột nhiên cất cao, giống con gà bị dẫm một chân thét chói tai: “Ai ai ai! Ngươi là đang làm gì?”

Mọi người bị âm thanh của ông chủ thu hút nhìn qua, mới phát hiện đứa bé trai xinh đẹp kia không tiếng động mà mở ra túi đựng thi thể, chính mình ngồi xổm trên mặt đất xem.

Người khác tránh còn không kịp, cậu nhóc lại xem đến hứng thú bừng bừng, trên tay bị dính máu cũng không để ý.

“Đứa nhỏ này kỳ quái dọa người.”

“Đúng vậy, nhìn như là có bệnh tâm lý.”

Những người chơi khác thấp giọng nghị luận.

Cậu bé nghe vậy, nghiêng mắt nhìn về phía đám người, đôi mắt lạnh đến dọa người, mọi người rùng mình một cái, lập tức câm miệng.

Khi ánh mắt âm lãnh của đứa bé đối diện với tầm mắt của Vân Tự Bạch, Vân Tự Bạch liền nhìn hắn cười hiền lành. Hắn trừng mắt liếc nhìn Vân Tự Bạch một cái, Vân Tự Bạch vẫn không chút nào để ý, nụ cười càng thêm ôn nhu.