Chương 17: Thông linh trấn nhỏ (17)

Bà cụ sờ sờ đôi mắt mù: “Đúng vậy.”

“Ngươi nói Lý quả phụ một đứa con gái.” Vân Tự Bạch như không để ý hỏi: “Vậy con gái nàng hiện tại đang ở đâu?”

Bà cụ dùng mu bàn tay lau cái trán đầy mồ hôi, thanh âm có chút mỏi mệt: “Cầm số tiền kia, cùng thân thích rời khỏi trấn Hoạt Tỉnh.”

Vân Tự Bạch ở trong phòng khách dạo bước, phát hiện trong phòng không có người khác dấu vết sinh sống của người khác, trong phòng bếp cũng không có lương thực: “Người nhà của ngươi đâu, bọn họ đi đâu rồi?”

Nghe thấy đề tài chuyển tới trên người mình, bà cụ nhăn lại đô lông mày thưa thớt, ngữ khí lạnh vài phần: “Bọn họ đều chết sạch…… Lão bà tử mắt mù không có kiên nhẫn, cái khác không biết, các ngươi đi cho.”

Bà cụ nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của bọn họ, đỡ cái bàn đứng lên, đem mấy người đẩy ra khỏi phòng.

“Phanh!” Một tiếng, cửa chính đóng chặt lại, giống như bà cụ ngậm chặt miệng.

Mấy người đi đến chỗ trống trải, gió nhẹ thổi vào mặt, thổi tan không khí nóng từ trong phòng mang ra tới, cuối cùng cũng sảng khoái chút.

Trần Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà gỗ, lẩm bẩm nói: “Giếng có quỷ, bà cụ này như thế nào lại không dọn đi, bà ấy ở nơi này không thấy sợ hãi sao?”

Vân Tự Bạch: “Đổi lại là ngươi, dưới tình huống như thế nào sẽ chọn tiếp tục ở lại địa phương có quỷ nháo?”

Trần Hàm tự hỏi một chút: “Quỷ không có uy hϊếp đối với ta, ta có thể suy xét tiếp tục ở.”

“Không sai, bà ta không có dọn đi, bởi vì Lý quả phụ không có uy hϊếp đối với bà ta.” Vân Tự Bạch nói: “Bà ấy biết như thế nào để khắc chế Lý quả phụ.”

Trần Hàm ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Chúng ta mau nhanh quay lại đó hỏi cho rõ ràng.”

Vân Tự Bạch chậm rãi cong khóe môi lên: “Không cần hỏi, ta đã biết đáp án.”

Trần Hàm kinh ngạc, không hiểu ra sao: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Điền Đạn cũng có hứng thú, gương mặt uể oải ỉu xìu toả sáng một chút sức sống: “Cùng với nhà ở oi bức có quan hệ sao? Đừng có úp úp mở mở nữa, nói ra xem.”

“Có quan hệ, hơn nữa cũng đã được chứng thực rõ ràng.” Vân Tự Bạch không chút hoang mang mà nói: “Hiện tại thời tiết đang trong mùa nóng, trong phòng lại đốt bếp lò duy trì khô ráo, bà cụ nói sợ lạnh, trên trán lại chảy mồ hôi. Bà ta là người mù lại sống một mình, trên bàn lại đốt nến.”

“Lửa!” Trần Hàm ý nghĩ nắm được trọng điểm, hạ giọng nói: “Quỷ giếng sợ lửa?”

Vân Tự Bạch gật đầu, hắn còn hoài nghi Lý quả phụ chỉ có thể xuất hiện ở địa phương nào có nước, nhưng chứng cứ không đủ, tạm thời không đề cập đến.

Điền Đạn: “Như nước với lửa, quỷ chết chìm sợ lửa, rất hợp lý.”

“Ngươi quá thông minh, những chi tiết nhỏ này ta căn bản không chú ý đến.” Trần Hàm chụp bả vai Vân Tự Bạch: “Ngươi thông minh như vậy, hảo hảo học tập sau đó đứng đầu kỳ thi đại học không tốt sao?!”

Vân Tự Bạch bất đắc dĩ: “Có thể quên chuyện này đi hay không?”