Chương 18: Thông linh trấn nhỏ (18)

“Ta về sau sẽ tận lực ít đề cập đến ..” Trần Hàm trong mắt hiện lên ý cười: “Chúng ta đem tin tức này nói cho người chơi khác, sẽ có thể cứu rất nhiều người.”

Vừa dứt lời, Kiều Hoài liền lạnh giọng trào phúng: “Ngươi quá ngu.”

Trần Hàm cúi người nhìn thẳng hắn: “Tiểu thiếu gia, ta nơi nào lại chọc giận ngươi rồi?”

Kiều Hoài hừ lạnh, không để ý tới nàng.

“Tự Bạch tín nhiệm chúng ta, vì vậy mới không hề giữ lại bí mật này đối với chúng ta.” Điền Đạn dùng ngữ điệu hòa hoãn nói: “Nhân tâm hiểm ác, ngươi không hiểu biết những người chơi khác như thế nào, đã đem manh mối nói thẳng ra, như vậy có chút mạo hiểm.”

Vân Tự Bạch tán đồng gật đầu, nghĩ thầm: Kỳ thật ta đối với các ngươi cũng vẫn có điều giữ lại.

Hắn việc hắn đã trói định hai cái đạo cụ, vẫn là điều bí mật.

“Là ta quá lỗ mãng.” Trần Hàm bị thuyết phục, nghiêm mặt nói: “Chúng ta trước không nói gì cả, để quan sát thêm.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Điền Đạn hơi nghiêng mặt đi, xem làn khói từ ngôi nhà bay ra dưới ánh mặt trời, lại nói chính sự: “Bà cụ kia thoạt nhìn có chút vấn đề.”

Trần Hàm nghĩ mãi không ra: “Có vấn đề gì vậy?”

“Lý do thoái thác của bà ta trăm ngàn chỗ hở, nửa thật nửa giả.” Vân Tự Bạch chỉ về hướng của cái giếng: “Mọi người tử hỏi xem, chính mình có vì phí sinh hoạt cho con gái mà tự sát, để cho đứa con gái tuổi còn nhỏ đi theo chân họ hàng để sinh hoạt sao?

“Nếu ngươi là quỷ giếng, tìm được kẻ chết thay liền có thể giải thoát, ngươi sẽ gϊếŧ một người rồi nhanh giải thoát hay là vẫn luôn gϊếŧ người?”

“Ngươi nói như vậy đơn giản dễ hiểu.” Trần Hàm làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “Lời nói của bà cụ, logic không đúng.”

Kiều Hoài cười rộ lên, giống như một con hồ ly: “Nếu là ta, thì ta vẫn sẽ tiếp tục gϊếŧ người, chơi rất vui a.”

“Dùng cái gì để cứu vớt tam quan của ngươi bây giờ.” Trần Hàm gấp rút muốn cấp cho Kiều Hoài một khóa tư tưởng chính trị, đáng tiếc điều kiện không cho phép.

Kiều Hoài: “Tam quan của ta rất tốt, so với gương mặt này của ta còn tốt hơn nhiều.”

Xem biểu tình của nhóc, còn rất kiêu ngạo tự mãn.

Nói một cách rất không đứng đắn, cũng không biết học được từ nơi nào, làm cho cả Vân Tự Bạch cùng Điền Đạn đều nở nụ cười.

Trần Hàm không phản ứng thằng nhóc ‘hùng hài tử’ này nữa, nàng đuổi theo Vân Tự Bạch hỏi: “Bà cụ tại sao lại nói dối chứ?”

“Người ta khi nói dối, thường thường là vì lợi ích.” Vân Tự Bạch nói một cách nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói đều có trọng lượng: “Lời nói của mọi người trên trấn chính là lời nói dối thứ nhất, lời nói của bà cụ bị mù mắt nói chính lời nói dối thứ hai. Phó bản này, không ai nói thật cả.”

Mọi người đồng thời trầm mặc.

Từ khi bắt đầu tiến vào trấn nhỏ, bọn họ đã bị những lời nói dối của NPC vây quanh, thật thật giả giả lẫn lộn, câu nào thật câu nào giả, chỉ có thể dựa vào chính mình nghiệm chứng.