Chương 23: Thông linh trấn nhỏ (23)

“Hả?”

Kiều Hoài: “Đạo cụ dành cho người chơi mới của ta có tên là ‘ tên của ngươi ’, là một cái đạo cụ đổi thân, có thể trao đổi thân thể với người khác.”

Đạo cụ này thế nhưng rất thú vị, Vân Tự Bạch hỏi: “Có cần yêu cầu sự đồng ý của đối phương không?”

“Không cần, ở thời điểm sử dụng đạo cụ kêu lên tên đối phương, liền có thể cưỡng chế trao đổi thân thể.”

“Có tác dụng trong thời gian bao lâu?”

“24 giờ.”

Vân Tự Bạch dừng lại bước chân, xoay người nhìn Kiều Hoài: “Có muốn đạo cụ trong tay Phong Sanh không?”

Kiều Hoài ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đi đến tiệm thuốc hỏi một chút có hay không……”

Vân Tự Bạch cười: “Đừng hỏi thuốc nữa, ta có biện pháp khác.”

Nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Vân Tự Bạch, Kiều Hoài sửng sốt: “Biện pháp gì?”

Vân Tự Bạch ngoắc ngón tay: “Chúng ta trao đổi thân thể.”

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Hoài nhíu lại, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ: “Này thì tính là biện pháp gì.”

“Thay đổi xong lại nói cho ngươi.” Vân Tự Bạch cố ý khích hắn: “Như thế nào, ngươi sợ sao?”

“Ta mới không sợ.” loại tính cách này của Kiều Hoài, chịu không nổi nhất là phép khích tướng, hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái, không khách khí mà hô: “Vân Tự Bạch!”

Vân Tự Bạch trước mắt tối sầm, cảm giác như linh hồn bị một cổ lực lượng ngang ngược hút ra từ trong cơ thể, đầu óc trầm trầm, như bị tê mỏi giống nhau.

Loại cảm giác kỳ quái này sau khi biến mất, ý thức của hắn liền hồi phục, mới phát hiện cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn nâng tay lên, trên cánh tay nho nhỏ quấn quanh từng vòng băng vải, vừa động nhẹ, là có thể cảm nhận được miệng vết thương bị lôi kéo đau đớn.

Kiều Hoài cúi người nhìn về phía Vân Tự Bạch, mới lạ nói: “Thì ra ở trong mắt người khác ta chính là bộ dáng này, tấm tắc, thật quá đáng yêu.”

Kiều Hoài sờ mặt Vân Tự Bạch, ánh mắt tản mạn, âm cuối biếng nhác, giống như một người ăn chơi trác táng.

Vân Tự Bạch nhìn gương mặt cùa chính mình tiến trước mặt, thật là có chút không tự nhiên.

Dựa theo kế hoạch của hắn, đêm nay trao đổi thân thể cũng còn kịp, nhưng nếu hiện tại đổi sớm, buổi chiều ngày mai là có thể một lần nữa đổi về, tương đối thích hợp.

“Đừng vô nghĩa.” Vân Tự Bạch một mở miệng, liền nghe được tính trẻ con chưa bể giọng, âm thanh ngây ngô của trẻ con, hắn khụ khụ, cố đè nặng âm thanh nói: “Ngươi lại đây, ta và ngươi nói một chút về kế hoạch đêm nay.”

Tuy rằng thân thể thu nhỏ, nhưng hắn làm ca ca, khí thế không thể thua!

“Ta như thế nào lại lùn như vậy.” Độ cao chênh lệch quá lớn, Kiều Hoài dứt khoát ngồi xổm xuống ,nâng má, đối diện với Vân Tự Bạch.

Vân Tự Bạch tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói ra kế hoạch.

Kiều Hoài nghe xong, mắt sáng rực lên, giống vừa được thưởng thức một tách trà tinh khiết, cười đến vô cùng thích thú, hắn liếʍ liếʍ môi: “Ta có chút nôn nóng không chờ nổi.”