Chương 24: Thông linh trấn nhỏ (24)

Hai người thương lượng xong, tiếp tục lên đường, cách giếng càng xa, nhân khí càng vượng, người đi đường dần dần nhiều lên.

Kiều Hoài vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ, sau khi thay đổi một thân thể cao hơn, tầm nhìn trở nên trống trải bao quát hơn: “Nguyên lai lớn lên là loại cảm giác này, chơi thật vui.”

“Thu liễm một chút.” Vân Tự Bạch biểu tình nhàn nhạt, trên gượng mặt Kiều Hoài đếu là khí sắc lạnh lùng, giống như một tiểu vương tử phấn điêu ngọc trác.

Hai người đi chung một chỗ, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.

Kiều Hoài khó có được lại nghe lời, không đá mấy hòn đá nhỏ nửa, tay chỉ vào mấy cái đội ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường, có chút tò mò: “Bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Vân Tự Bạch chọn một người qua đường hỏi thăm.

“Các ngươi vừa nhìn liền biết chính là từ nơi khác tới.” Đối phương mặt mày hớn hở mà nói: “Ngày giỗ phu nhân của trấn trưởng sắp tới rồi, mỗi năm vào lúc này, trấn trưởng đều sẽ phát cháo, bánh xốp miễn phí cho người dân, liên tục bảy ngày.”

Đề tài này vừa ra tới, những người trong trấn ở gần đó cũng sôi nổi gia nhập cậu chuyện:

“Trấn trưởng phu nhân sinh thời thích làm việc thiện, đáng tiếc tuổi còn trẻ liền chết vì bệnh. Sau khi nàng qua đời, trấn trưởng rất đau lòng, vẫn luôn như vậy ở một mình không có cưới thêm ai, mấy năm nay vẫn luôn thông qua những việc làm tốt để nhớ về nàng ấy, vì nàng mà tích phúc.”

“Thật là người si tình a, người tốt như vậy, đáng tiếc trời xanh không có mắt.”

Thông qua hai ngày quan sát này, có thể phát hiện phó bản “Thông linh trấn nhỏ” là bối cảnh niên đại tiếp cận dân quốc, trấn nhỏ hẻo lánh phong kiến, chế độ quan lại cũng có chút hỗn loạn, trấn trưởng là người có quyền lực lớn nhất trên trấn, được người dân kính yêu.

Mọi người trong trấn đều ngươi một lời ta một lời mà huyên náo lên, Vân Tự Bạch mang theo Kiều Hoài lặng lẽ rời khỏi, đi về hướng đội ngũ phía trước.

Nhà của trấn trưởng so nhà khác có khí phái hơn không ít, trước cửa dựng cái lều, trên đất để mấy cái nồi to, cháo nóng tỏa hương thơm ra xung quanh.

Mấy a di gương mặt hiền từ cầm cái muỗng, tay chân lanh lẹ mà múc cháo cho người dân.

Vân Tự Bạch đi đến trước cái bàn bày điểm tâm, tay nhỏ chống mép bàn: “Trấn trưởng có ở nhà sao?”

A di đang phân bánh xốp nhìn đứa bé trai linh động đáng yêu trước mắt này, nhìn như thế nào cũng khiến cho người khác thích, thuận tay cho hắn vài khối bánh hoa quế, ôn nhu hỏi: “Ngươi là con cái nhà ai?”

———

Tự ca: “Đọc xong, ngươi có bình luận gì không?”

Kiều nhãi con: “Bình bình, đã sớm có bình luận.”

Tự ca nhìn thấy, Kiều nhãi con bình luận: Bức thư máu của một người: làm đạo cụ “Tên của ngươi” có tác dụng trong thời gian kéo dài mười năm.

Tự ca: “…………” Thật ra cũng không cần.