Chương 25: Thông linh trấn nhỏ (25)

Kiều Hoài có một khuôn mặt nhỏ trắng nõn, Vân Tự Bạch không cần quá cố tình, chỉ là chớp chớp đôi mắt ngập nước, là có thể làm cho nhóm a di bị đánh cho tơi bời, lòng mềm thành một bãi nước.

Nghe nói hai anh em bọn họ là từ nơi khác tới, có chuyện quan trọng muốn gặp trấn trưởng, quản gia chưởng quản liền ngưng việc, tự mình dẫn bọn hắn đi vào, quả thực là đãi ngộ như khách quý.

Nhà Trấn trưởng là từ những cây gỗ to vây kín mà thành, kiến trúc cao thấp đan xen rất có càm giác, ở giữa là sân lớn rộng mở, trồng vài luống hoa nở và những cây cao to.

Mới vừa bước vào sân, Vân Tự Bạch đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt của hoa, bên trong mùi hoa còn kèm theo một loại mùi hương kỳ dị thoang thoảng, gần giống mùi hương của gỗ đàn.

Quản gia mang hai người đi đến trước vườn hoa, nói một cách cung kính với người nam nhân đang tưới hoa: “Trấn trưởng, hai vị này là lữ khách từ nơi khác tới, có việc cầu kiến.”

Trấn trưởng so trong tưởng tượng tuổi trẻ hơn một ít, mặc một bộ áo dài màu xám, trên chiếc mũi cao thẳng đang nâng một cặp mắt kính bằng bạc, khí chất nho nhã.

“Ta đã biết, ngươi đi làm việc đi.” Trấn trưởng đem thùng tưới đưa cho quản gia, mỉm cười đánh giá bọn họ, sau đó đem ánh mắt dời về phía Kiều Hoài: “Có chuyện gì xin cứ việc nói.”

Kiều Hoài không nói chuyện, như lẽ đương nhiên mà nhìn về phía Vân Tự Bạch.

Vân Tự Bạch thanh thanh giọng nói, tròng mắt hơi đổi: “Đêm qua, chúng ta ở nhà trọ gặp phải một chút chuyện, muốn thỉnh trấn trưởng hỗ trợ.”

“Anh trai” lớn lên cao gầy tuấn, lại là một bộ dáng cà lơ phất phơ, “Đệ đệ” người nho nhỏ, nói chuyện ngữ khí lại thành thục ổn trọng, trấn trưởng có chút kinh ngạc, nhưng thực mau liền khôi phục biểu tình hiền lành: “Ngươi nói.”

“Đêm qua ta gặp phải quỷ, quỷ mặc một thân sườn xám màu đỏ, cả người đều dính nước, ả mà nhìn ta chằm chằm, sau đó liền rời đi. Ta rất sợ hãi, hỏi thăm nhiều chỗ sau mới biết rõ thân phận của nàng.” ánh mắt Vân Tự Bạch lộ ra vài phần khϊếp đảm, giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh: “Nghe nói lúc còn sống nàng ta vì phí đền bù mà chủ động làm tế phẩm, để lại một đứa con gái nhỏ, lòng ta vẫn luôn bất an, muốn vì nàng làm chút chuyện, trấn trưởng biết con gái nàng ấy bây giờ ở đâu sao?”

Vân Tự Bạch nói đều không rõ đầu đuôi, nhưng trấn trưởng vừa nghe liền biết người hắn nói đến chính là ai, nhíu nhíu mày: “Chuyện hiến tế đã không ai nói ra nữa, ngươi là nghe ai nói?”

“Một người dân trong trấn.” Vân Tự Bạch hàm hồ mà trả lời.

“Chuyện đó đều do ta, nếu không phải đầu óc ta hôn mê, gây ra quyết định sai lầm, nàng cũng không đến mức chết thảm như vậy……” Trấn trưởng thở dài một tiếng, thổn thức nói: “Ta cũng không biết đứa bé kia hiện đang ở đâu, năm đó thân thích của nàng im hơi lặng tiếng mang theo đứa bé mà rời khỏi thị trấn, không có liên lạc với một người nào hết, như vậy đã nhiều năm trôi qua, hẳn là đứa bé đó đã bình an trưởng thành đi.”