Chương 29: Thông linh trấn nhỏ (29)

Vân Tự Bạch vội vàng né tránh, lỗ tai có chút hồng, cứng nhắc mà chuyển đề tài khác: “Sau đó có người nào đi múc nước không?”

Trần Hàm lắc đầu.

“Trở lại nhà trọ rồi lại trao đổi tin tức, các ngươi cẩn thận một chút Phong Sanh cùng Tề Nhất Thất.” Vân Tự Bạch sợ Trần Hàm lại nắn mặt hắn, dặn dò xong kêu Kiều Hoài để điểm tâm lại, chạy trốn.

Lần nữa khi trở lại bên cạnh cái giếng, ánh nắng đã trở nên nhu hòa.

Vân Tự Bạch là mang theo nhiệm vụ tới, trực tiếp đi đến bên cạnh giếng, nhẹ nhàng gõ gõ miệng giếng: “Ngươi ở đâu?”

Ngữ khí thả lỏng bình thường, phảng phất như đang gõ cửa nhà bạn tốt.

Mặt nước tĩnh lặng hơi hơi dao động một chút, một trương trắng bệch mặt từ sâu dưới nước dần hiện lên, tóc rãi trên mặt nước, theo nước giếng phập phồng mà phiêu động, phảng phất như hải tảo tươi sống.

Tóc che khuất hai mắt của quỷ giếng, chỉ lộ ra cái cằm nhọn cùng đôi môi đỏ tươi đẹp, từ phần cổ trở xuống dưới không còn một chút miếng da nào, huyết nhục lỏa lồ đem nước giếng nhuộm thành màu đỏ vẩn đυ.c.

Cánh tay đầm đìa máu tươi leo lên vách tường ướŧ áŧ dưới giếng, quỷ giếng cong khóe môi, trong cổ họng phát ra âm khí nghẹn ngào, chuẩn bị bò lên trên miệng giếng.

Vân Tự Bạch luôn luôn thờ ơ lạnh lùng khó có được trong mắt có chút hoảng loạn, vẫy vẫy tay, uyển chuyển mà nói: “Không cần phiền toái như vậy, không cần lên tới đây, chúng tôi nói xong liền đi.”

Quỷ giếng ngừng tại chỗ, có chút không rõ nguyên do.

Kiều Hoài theo ý của Vân Tự Bạch, đỡ miệng giếng, nói ra lời kịch đã sớm chuẩn bị tốt: “Muốn đổi kiểu tóc mới, đêm nay lúc 10 giờ, đúng giờ tới tìm ta!”

Khi Vân Tự Bạch cùng Kiều Hoài quay trở lại nhà trọ, đã gần chạng vạng. Còn chưa có vào cửa, đã thấy hai người nam nhân tuổi trẻ đứng trong đại sảnh nhà trọ nói chuyện phiếm cùng với Phong Sanh, Tề Nhất Thất.

Hai người kia đều là loại hình cao lớn rắn chắc, trên tay trên mặt vết thương trải rộng, quần áo dính máu, phảng phất đã trải qua một hồi vật lộn thảm thiết.

Vân Tự Bạch trí nhớ rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ là hai người chơi trong đám người tối hôm qua ở trước cửa nhà trọ gây huyên náo đòi cho vào.

Nhóm đầu tiên vào ở nhà trọ đã chết mất hai, vừa vặn dư ra hai cái phòng, bọn họ ngay lúc này tới, hiển nhiên là muốn vào ở.

Vân Tự Bạch cảm giác bầu không khí không tốt lắm, đúng lúc bọn họ còn không có phát hiện ra có người khác, ra dấu ý bảo Kiều Hoài dừng lại bước chân, tránh ở ngoài cửa nghe động tĩnh.

Loại chuyện “Nghe lén” này trước lạ sau quen, Kiều Hoài đã ngựa quen lối cũ, dán lên tường, dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên tập trung nghe.

“Tối hôm qua bốn người chúng tôi bỏ lỡ thời điểm đăng ký nhà trọ, ông chủ không cho vào, hai cái người đàn bà kia lại không chịu đi, một hai phải ở lại bên ngoài nhà trọ, chúng tôi đành ‘ lấy ’ đi đạo cụ dành cho người chơi mới của bọn họ, vào ngôi miếu trong thị trấn trụ qua đêm.”