Chương 30: Thông linh trấn nhỏ (30)

“Trong miếu bị dột, vừa ướt vừa lạnh, từ nửa đêm về sáng chúng tôi bị tỉnh vì lạnh, sau đó phát hiện có một đứa bé gái cột hai bím tóc đứng ở cửa miếu, nhìn chằm chằm chúng tôi cười ‘ khanh khách ’.”

“Ngay từ đầu chúng tôi tưởng là tiểu hài tử đi lạc, sau đó mới phát hiện chân của cô bé căn bản không chạm đất, cái bóng cũng không có!”

“Chúng tôi ước chừng một lần dùng hết bốn cái đạo cụ mới có thể sống sót, còn bị một thân thương tích.”

“Ít nhiều cũng nhờ chúng ta thân thể cường tráng, đổi một người khác giá trị vũ lực chỉ kém hơn một chút, khẳng định liền không sống nổi.”

Hai nam người chơi mới tới ngươi một lời ta một lời mà kể lại hoàn cảnh nguy hiểm tối hôm qua.

Bọn họ đường hoàng mà dùng từ “Lấy”, kỳ thật là đã cướp đi đạo cụ của hai người chơi nữ kia. Dùng loại biện pháp thấp kém rồi may mắn sống sót từ trong tay oán linh, ngữ khí còn rất kiêu ngạo.

Những việc này Vân Tự Bạch không có hứng thú, hắn để ý chính là, tiểu nữ hài oán linh trong miệng bọn họ —— cô bé đó ở trong chuyện xưa sắm vai nhân vật nào?

“Hai vị có thể tránh được sự đuổi gϊếŧ của oán linh, thật là làm người khác bội phục.” Phong Sanh ra vẻ âm thanh kiều nhu đem lực chú ý của Vân Tự Bạch kéo lại.

Phong Sanh ôn nhu hỏi: “Đạo cụ dùng một lần là có ý gì, chỉ có thể sử dụng một lần sao?”

“Đúng vậy, đạo cụ dành cho người chơi mới của chúng tôi đều là dùng một lần, là đạo cụ tiêu hao, dùng xong liền không còn.” Nam người chơi có thanh âm trầm thấp nói: “Tuy rằng chúng tôi hiện tại không có đạo cụ, nhưng chúng tôi có giá trị vũ lực cao, lại đã từng giao thủ với oán linh, tổ chức thành một đội cùng với chúng tôi, nhất định có thể sống sót đi ra ngoài.”

Nam người chơi còn lại nhanh chóng tiếp tục lời nói: “Người chơi bên trong đây chúng tôi chỉ nhìn trúng các ngươi, các ngươi có ý như thế nào?”

“Cường cường liên thủ, cầu mà không được.” Phong Sanh nhẹ nhàng mà cười một tiếng: “Tề ca, anh thấy được không?”

Tề Nhất Thất “Ân” một tiếng, nghe thấy có vẻ không có cao hứng như Phong Sanh.

Ngoài cửa, trong mắt Vân Tự Bạch xẹt qua một tia khinh thường.

Sách, người xấu bắt đầu tụ thành một đám.

Bốn người này hợp tác, khẳng định sẽ xuống tay đối với người chơi khác.

Tốc độ gϊếŧ người có khi còn nhanh hơn so với oán linh.

Vân Tự Bạch thong thả ung dung mà sửa sang lại cổ áo, nhìn Kiều Hoài nói: “Ngươi đơi một chút rồi hãy đi vào.”

Kiều Hoài đoán không ra hắn muốn làm cái gì, nhíu nhíu mày: “Ngươi hiện tại dùng chính là thân thể của ta, một mình đi vào sẽ bị bọn họ xé nát.”

Kiều Hoài chỉ nghĩ tới bốn chữ: Dê vào miệng cọp.

“Yên tâm.” Vân Tự Bạch nở nụ cười, trong mắt lại điềm tĩnh lạnh lùng: “Bọn họ không có cái năng lực kia.”

Kiều Hoài không biết Vân Tự Bạch lấy tự tin từ nơi nào để nói những lời này, nhưng hắn cũng không nói rõ được mình lại rất tin tưởng, không nói thêm gì nữa, nhìn theo bòng dáng Vân Tự Bạch đang bước vào đại sảnh.