Quyển 1 - Chương 5-2: Đùi rát đổ, cổ bị cắn

Hắn ta không mất thời gian vào những việc khác mà từng bước thẳng đến phòng ngủ của Lạc Tuyết Tẫn với một mục đích rất mạnh mẽ. Dường như hắn ta không chỉ khá quen với cách bài trí căn phòng ở đây, mà đã để mắt tới Lạc Tuyết Tẫn từ rất lâu, không trộm cắp cũng không làm gì khác, chỉ đến vì cậu.

Lạc Tuyết Tẫn nhìn hắn bước vào cửa phòng cậu lúc bảy giờ tối, và rời đi lúc mười giờ tối.

Cậu có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, mặc dù thời gian bị người đàn ông đè lên giường rất lâu, nhưng không bao giờ có thể dài như ba giờ, vậy người đàn ông trước khi đi đã làm gì?

Cậu cũng đã kiểm tra phòng ngủ của mình, không có gì trong đó bị mất hoặc bị di chuyển, có thể là người đàn ông đã đứng bên giường của cậu và nhìn cậu ngủ?

Lạc Tuyết Tẫn càng nghĩ đến khả năng đó, lưng cậu càng thấy lạnh, sắc mặt tái nhợt như không còn chút máu, môi run run.

【Hắn sẽ đến vào lúc bảy giờ, cậu sẽ không làm mọi thứ trong ba hoặc bốn giờ này, phải không ?】

【Làm cậu phải khϊếp sợ, tên nào mà gan dạ như vậy, trù kiếp sau không gặp may. 】

【Ôm cái một cái !!!】

【Thưởng tất cả các điểm nạp tiền cho cậu, lần sau mua thêm vũ khí để ngăn chặn kẻ biếи ŧɦái !!】

【Woooooo không giúp được gì nhiều, chỉ có phần thưởng thôi.】

【Mọi người không sao chứ? Người chơi bình thường đã sớm lãnh cơm hộp mà cậu đến giờ vẫn còn sống đã là không tồi rồi.】

【Cút, đã không an ủi được thì câm miệng.】

Hệ thống nhìn thấy vậy dường như cũng hiểu được một chút: "Vừa rồi tôi nói như vậy có quá đáng không? "

Lạc Tuyết Tẫn cũng thấy hệ thống đang tự an ủi mình, tự thưởng cho mình, mắng người khác thì cảm thấy khá hơn một chút, nghe xong lời nói của hệ thống,cậu không còn tức giận nữa, nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu."

"Tôi không biết nhiều về con người. Tôi đã kiểm tra dữ liệu thể trạng của cậu vào thời điểm đó. Thực tế, cậu đang rất tốt. Cậu không bị thương, nhưng đùi của cậu bị rát đỏ, và cổ của cậu bị cắn.…"

Lạc Tuyết Tẫn càng nghe càng không đúng: "Dừng lại! Đừng nói nữa!"

"Vậy nên dù nó rất thoải mái cậu vẫn không thích nó?"

Hệ thống không mang theo ác ý, dường như chỉ là nói ra một sự thật, Lục Tuyết Tẫn không biết có nên tức giận hay không, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là bất lực thốt lên: "...Đương nhiên, tôi cũng không muốn bị thế này"

Hệ thống: "Ài, tôi vẫn là không hiểu rõ lắm."

Lạc Tuyết Tẫn cố gắng hết sức để chặn trước mặt hắn, không thể xuống được.

Chính mình so đo với nó làm cái gì, hệ thống nói thẳng ra là một chuỗi dữ liệu vô cảm, chẳng hiểu gì cả.

Nhìn trái nhìn phải màn hình không thấy gì, Lạc Tuyết Tẫn tìm một bộ phim để giải trí, chuyển hướng sự chú ý và điều chỉnh cảm xúc của mình.

Trước khi vào, cậu đẩy sô pha chặn cửa, treo một tấm kính lên tay nắm cửa, sau đó khóa cửa phòng làm việc rồi mới ngồi xuống xem. Cậu không có tắt phát sóng trực tiếp.

Dù vậy, cậu vẫn có chút sợ hãi, cuộn tròn trên ghế, xem phim không vào đầu, không ngủ được, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với hệ thống, miên man suy nghĩ đến khi trời sáng.

Suốt đêm dài, cậu đã suy nghĩ rất nhiều và tìm cách gọi cảnh sát nhưng không được. Hệ thống nói cho cậu biết, trong loại phó bản gϊếŧ người không có phân cảnh này, tuyệt đối không thể gọi cảnh sát, hoàn toàn chặt đứt hy vọng của Lạc Tuyết Tẫn.

"Vậy nếu tôi chuyển nhà thì sao?"

"Sẽ bị buộc là vì tiêu cực trò chơi nên phải nhận hình phạt."

Gọi cảnh sát cũng không được, chuyển nhà cũng không được, muốn cài đặt giám sát ở cửa thì phải đi báo công an, Lạc Tuyết Tẫn càng thêm lo lắng, trước tiên phải tìm thợ thay ổ khóa mới.

Người thợ kiểm tra rồi nói: "Ổ khóa của cậu không hỏng, tôi phải sửa cái gì?"

“Nó không dễ sử dụng lắm, anh thay nó bằng loại an toàn nhất cho tôi.” Lạc Tuyết Tẫn dựa vào cửa cắn miếng bánh lòng đỏ trứng trên tay.

Cậu ăn không ngon miệng, ăn xong bánh ngọt lòng đỏ trứng cũng không ăn được gì khác, liếʍ mυ"ŧ nơi khóe môi.

Lục Ngôn Từ từ cửa đối diện đi ra, tình cờ nhìn thấy đầu lưỡi ướŧ áŧ đỏ tươi của cậu đang vươn ra, ánh mắt hơi sâu.

“Anh Lục.” Lạc Tuyết Tẫn ngẩng đầu chào, nhưng khi nhìn thấy bàn tay của Lục Ngôn Từ đỏ như máu, hai mắt cậu kinh ngạc mở to “Anh?”

“Ồ, không sao đâu.” Lục Ngôn Từ cười, “Vừa rồi tôi đang làm bữa sáng, không cầm dao lỡ làm đứt tay. Tôi đang định đến bệnh viện.”

Lạc Tuyết Tẫn vội nói: "Vậy anh đi nhanh đi, trên đường cẩn thận."

“Tạm biệt.” Hắn băng bó vết thương, chậm rãi bước đi, giữ phong thái ổn định, như thể nó thực sự không đau chút nào.

Lạc Tuyết Tẫn cũng ngưỡng mộ hắn,cậu cảm thấy đau thay hắn khi nhìn thấy vết thương, nhưng Lục Ngôn Từ thực sự có thể chịu đựng được.

Sau khi chờ người thợ thay khóa, Lạc Tuyết Tẫn đi ra ngoài và đến cửa hàng tiện lợi một lần nữa.