Quyển 1 - Chương 5-3: Muốn nắm lấy eo của cưng và cᏂị©Ꮒ chết cưng

Cậu kiếm cớ ở lại cửa hàng thêm một lúc nữa, cảm ơn cô thu ngân về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, và hỏi cô về vụ án mạng bên lề, nhưng tiếc là cô thu ngân không biết nhiều, cuối cùng vẫn không thu thập được bất kỳ thông tin hữu ích.

Cậu quay đi quay lại vẫn không thu thập được gì, trên đường về cậu cứ tự hỏi mình có nhìn nhầm hướng không.

Hệ thống có nói, đây chỉ là một hầm ngục cấp D dành cho người mới bắt đầu và độ khó rất thấp, vì vậy người chơi sẽ hầu như không biết bất kỳ manh mối nào sau khi vào trò chơi trong hai ngày, phải không? Giống như trong phim, nhân vật chính phá án đều liên quan đến vụ gϊếŧ người.

Lạc Tuyết Tẫn đang lơ đãng bước đi thì sau lưng có tiếng bước chân.

"Mạnh phu nhân."

Đó là giọng của Lục Ngôn Từ.

Lạc Tuyết Tẫn quay đầu lại hỏi: "Anh về sớm vậy?"

Lục Ngôn Từ gật đầu: "Ừm, gần đây có một phòng khám nhỏ."

Lạc Tuyết Tẫn nhìn vết thương được băng bó rất khéo, mấy lớp băng gạc quấn lấy nửa lòng bàn tay, nhàn nhạt lộ ra một chút máu, lại nhớ tới kinh hãi khi máu chảy ròng ròng, cậu thở nhẹ một hơi: "Anh không khâu vết thương lại sao?"

Lục Ngôn Từ: "Chỉ là vết máu chảy ra hơi nhiều, cũng không phải vấn đề lớn. Không cần khâu."

"Vậy thì anh nên chú ý đến chế độ ăn uống của mình hơn, không được chạm vào nước. Cần gì anh có thể tìm đến tôi."

“Cảm ơn sự quan tâm của cậu.” Lục Ngôn Từ mỉm cười, đôi mắt híp lại, vẻ đẹp trai toát lên, “Mạnh phu nhân đêm qua không ngủ phải không?”

Lạc Tuyết Tẫn: ?

“Mắt của cậu có chút đỏ.” Lục Ngôn Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu.

“À, cái này… Hôm qua tôi thức khuya xem phim.” Lạc Tuyết Tẫn xấu hổ cười trừ.

Lục Ngôn Từ trầm giọng nói: "Cậu có thể nghỉ ngơi chườm đá."

“Ừm, được.”

Hai người cùng nhau bước vào thang máy, vừa định ấn nút đóng cửa lại thì nghe thấy có người kêu "Chờ đã", vì vậy Lạc Tuyết Tẫn ấn nút mở cửa, đợi một lúc.

Bên kia tiếng thở hổn hển càng đến gần, kéo theo những thùng các-tông nặng nề được xếp lại với nhau.

“Dì.” Lạc Tuyết Tẫn nhận ra cô ấy là dì Lâm mà cậu đã gặp chiều qua, giúp bà ấy một tay.

“Cảm ơn.” Dì lau mồ hôi rồi lôi mọi thứ đi vào.

Thùng các-tông chiếm diện tích tương đối lớn, không gian thang máy lại hẹp, Lục Ngôn Từ bị một bà bác lùi về phía sau không chú ý đến đường đâm vào góc, chính Lạc Tuyết Tẫn đã nắm lấy cánh tay Lục Ngôn Từ "né" sang một bên mới tránh được vết thương bị đυ.ng tới.

Hắn cúi đầu cảm ơn cậu.

Lạc Tuyết Tẫn nói rằng không cần khách khí, đứng cùng hắn ở góc thang máy, vai kề vai, cực kỳ gần.

“Tôi xin lỗi.” Dì Lâm nói.

Lục Ngôn Từ cười: "Không sao."

Dì Lâm nhìn họ: “Nếu tôi nhớ không lầm, hai người sống cùng một tầng?"

Lục Ngôn Từ gật đầu: "Mạnh phu nhân và tôi là hàng xóm của nhau.

"Ồ ..." Dì Lâm ánh mắt trở nên có ý tứ "Ngày hôm qua tôi thấy hai người ở cùng nhau, quan hệ tốt đấy chứ."

Lục Ngôn Từ: "Mọi người đều là hàng xóm, thỉnh thoảng giúp đỡ lẫn nhau."

Dì Lâm cười: " Mạnh phu nhân, chồng cậu thường xuyên đi công tác, chưa gặp ai vài lần. Cậu thực sự cần hàng xóm quan tâm nhiều hơn."

“ừm”

Lạc Tuyết Tẫn có chút xấu hổ, cảm thấy ánh mắt và giọng điệu của dì Lâm thật kì lạ, may mà thang máy chạy nhanh, đã chấm dứt bầu không khí xa lạ.

Sau khi Lục Ngôn Từ cũng vào cửa, Lạc Tuyết Tẫn cẩn thận kiểm tra lại đánh dấu mà cậu đã làm khi đi ra ngoài.

Mảnh giấy to bằng móng tay vẫn vướng vào khe cửa, chứng tỏ không có ai mở cửa bước vào, Lạc Tuyết Tẫn yên tâm vào nhà thay quần áo.

Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ để che vết thương sau gáy, khi đi ra ngoài đã toát mồ hôi một chút nên mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà vào.

Cậu ngồi xuống sô pha trong phòng khách uống nước nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, đúng lúc điện thoại di động "ding dong" hai lần, một tin nhắn đa phương tiện được gửi đến.

Điện thoại này chưa từng nhận cuộc gọi hay tin nhắn nào, Lạc Tuyết Tẫn có chút kinh ngạc, cho rằng đây là manh mối quan trọng, liền bấm vào xem.

Hai giây sau, ảnh trong SMS được tải.

Đây là ảnh chụp trong nhà, trong phòng khách đen trắng, ngoài hoa hồng đỏ trên bàn, những màu sắc khác đều là người đi về phía phòng ngủ. Tấm lưng mảnh khảnh, vừa đi vừa cởϊ áσ sơ mi, dùng tay nắm lấy vạt áo, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại.

Có một câu dưới bức ảnh.

【Muốn nắm lấy eo của cưng và cᏂị©Ꮒ chết cưng. 】

Sau hai giây dừng lại, xuất hiện thêm một vài tấm ảnh, người trong đó ngơ ngác ngồi trên thảm, xem TV, thay nước cho hoa ...

Trong bức ảnh cuối cùng, Lạc Tuyết Tẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong bộ quần áo rộng rãi ở nhà, ôm chặt điện thoại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ dáng vẻ khϊếp sợ.

"Ding Dong."

【Phu nhân, ở nhà một mình thật sự không cô đơn sao? Chỉ cần ngài muốn, tôi có thể vào bất cứ lúc nào thỏa mãn ngài. 】