Quyển 1 - Chương 11-2: Tranh sủng

Câu trả lời này đầy ẩn ý, làm cho Lạc Tuyết Tẫn lúng túng siết chặt quần áo, Mạnh Diệc bật ra một lời chế nhạo không rõ ý vị.

"Nhưng, có thể không có ai, chỉ là gió thôi."

Dù biết chắc tầm tám chín phần là do kẻ sát nhân ra tay nhưng nếu không bắt được thì phải tìm cách khác vậy.

Ai có thể ngờ rằng nhân viên thu ngân trong cửa hàng tiện lợi lại là một lời tiên tri, anh ta thực sự là mục tiêu của kẻ sát nhân, không có gì lạ khi cậu đã không thể tìm ra cách để bắt đầu trò chơi này từ bản hướng dẫn. Vì cậu là một trong những con mồi của kẻ sát nhân, cậu chắc chắn sẽ chạm trán với kẻ đó.

Điều quan trọng nhất là cậu tự phải bảo vệ mạng sống của chính mình, cậu không thể chết mà không nhìn thấy mặt kẻ sát nhân được.

Trong bầu không khí kỳ lạ này, một tiếng ục ục vang lên.

Lạc Tuyết Tẫn sững sờ, lấy tay che bụng.

“Đói không?” Mạnh Diệc rốt cục buông tay đứng dậy khỏi sô pha: “Vậy gọi món đi.”

Mạnh Diệc lấy điện thoại gọi đến nhà hàng và nói với Lục Ngôn Từ, "Rất xin lỗi, Lục tiên sinh, cả vợ tôi và tôi đều không nấu ăn."

Anh lịch sự trong lời nói, nhưng cách làm lại độc đoán đầy ngang ngược, anh nói muốn chủ động trả tiền mua đồ ăn mang về nhưng lại không hỏi khẩu vị cùng những món mà khách không ăn được .

Lục Ngôn Từ duy trì ổn định phong thái: "Không thành vấn đề, tôi cũng không kén chọn."

Lạc Tuyết Tẫn không nói nên lời.

Không ai nói chuyện trong lúc ăn, Lạc Tuyết Tẫn lén lút liếc nhìn hai người họ. Mạnh Diệc đang nghịch điện thoại, Lục Ngôn Từ thì không biết hắn đang nghĩ gì. Có vẻ như cậu là người duy nhất trong phòng ngượng ngùng thôi ...

Hệ thống: "Theo số liệu phát sóng trực tiếp lần trước, 80% người xem thích hình ảnh của ba người trong cùng một khung hình. Cậu có muốn bắt đầu phát sóng trực tiếp ngay bây giờ không?"

Trái và phải đều buồn chán, Lạc Tuyết Tẫn đã cố gắng hết sức để giảm bớt sự bối rối của mình liềm đồng ý, xem làn đạn để gϊếŧ thời gian vậy.

“Mở đi.”

【Ô hô! Mỹ nhân, mỹ nhân! 】

【 Tối nay vợ tôi mở live sớm nha】

【? Đây là vợ của anh, anh không có vợ sao, ngậm miệng lại coi. 】

【Đó là vợ của Mạnh tiên sinh a. 】

【Mọi người, mọi người, đừng cãi nhau nữa. 】

【Đi vào là Tu la tràng đó, đây có phải là thứ tôi có thể xem không? 】

【Tình hình thế nào, có phải là 3P không? 】

Lạc Tuyết Tẫn: "..."

Xem làn đạn phát trực tiếp thực sự là một quyết định sai lầm.

May thay, cơm rất nhanh đã giao đến.

Ba người đã ngồi xuống, Lạc Tuyết Tẫn và Mạnh Diệc ngồi cạnh nhau, Lục Ngôn Từ ngồi đối diện với Lạc Tuyết Tẫn.

Mạnh Diệc dọn đĩa trước, cầm thìa thêm một bát canh, đặt trước mặt Lạc Tuyết Tẫn: "Tuyết Tẫn, uống canh trước đi."

Lạc Tuyết Tẫn nổi da gà toàn thân trước sự thân mật đột ngột của anh, cậu muốn hỏi Mạnh Diệc liệu anh có phải là bị ngốc rồi không.

Không muốn bị bỏ lại phía sau, Lục Ngôn Từ liền lấy đũa gắp miếng sườn khoai môn vào bát của Lạc Tuyết Tẫn: "Mạnh phu nhân không thích ăn cay lắm, nên ăn cái này đi."

Lạc Tuyết Tẫn chưa bao giờ xử lý cảnh tượng như vậy, vì vậy cậu chỉ đơn giản là vùi đầu vào bát, ăn cơm của mình.

【Cười chết đi được, đây là tranh sủng sao? 】

【Phu nhân đừng ăn cơm nữa ăn côn ŧᏂịŧ lớn của ta này】

【Lầu trên ngậm mồm lại đi 】

【Mới một ngày không gặp, Mạnh tiên sinh sao đã thành chó liếʍ thế này? 】

【Tôi cũng muốn trở thành chó liếʍ của chủ phòng a, chủ phòng có cho không? 】

【 Mạnh nón xanh không ăn thì chúng ta ăn! ! 】

【Ngắm người đẹp ăn là đủ ngon rồi ~ Cả tâm lý cùng thể xác đều cảm thấy vô cùng sảng khoái. 】

Lúc này, Lục Ngôn Từ lại lên tiếng: "Mạnh phu nhân sao chỉ ăn cơm trắng vậy, có phải là không ngon không?"

"Không hẳn là ..." Lạc Tuyết Tẫn hoàn toàn không có chút hương vị gì, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này thôi!!