Chương 23: Xin đừng tùy tiện cãi nhau dưới lầu công ty

Như trong phim hay nói, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, Triệu Khải Bình dùng câu này để tổng kết công việc trong khoảng thời gian này của mình — chức vụ càng cao càng nhiều phiền toái.

Ban đầu vẫn vậy, người muốn đi cửa sau đưa phong bì nhiều. Triệu Khải Bình nhức đầu không thôi, cuối cùng dứt khoát mặt lạnh đuổi hết ra ngoài, nhận cái danh lên cao rồi trở mặt không quen biết. Trừ cách này ra chẳng còn cách nào cả. Nói thật, làm bác sĩ nếu không phải cực kỳ tham lam thì không dám nhận phong bì, chẳng ai tự tin rằng mình sẽ không mắc sai lầm trong quá trình chữa trị. Thu phong bì ngoài sáng trong tối không ít, bệnh viện cũng ngầm thừa nhận, dẫu sao thì bác sĩ chỉ nhận lương chết, nếu muốn kiếm thêm thì phải làm nhiều phẫu thuật, chữa bệnh như cơm bữa vậy, cuống cuồng tìm người bệnh, chủ yếu là vì “Tỷ lệ doanh thu”. Mọi người oán trách quy định hoang đường này bao nhiêu năm cũng vô ích, năm nào cũng phải chịu khổ như nhau. Bác sĩ khoa chỉnh hình rất được ưa chuộng, làm những khoa khác trong bệnh viện hâm mộ. Dùng dụng cụ nhiều, là có thể kiếm thêm ít tiền. Khoa tim mạch y như vậy, cũng rất được ưa chuộng. Mọi người đều cảm thấy làm thế là không đúng, nhưng chẳng ai có cách nào cả. Rốt cuộc là chỗ nào sai, không ai nói được, nhưng là chỗ nào nhìn cũng không đúng.

Trong phòng khám bận rộn khí thế ngất trời, cũng chẳng ảnh hưởng tí nào đến mấy người xì xào bàn tán. Lúc một bác sĩ nam rảnh rỗi kéo cô y tá nhỏ ra cửa tán tỉnh, khẽ che miệng cố làm ra vẻ thần bí: “Ầy, bọn em có biết sao bác sĩ Triệu lên chức bác sĩ chủ nhiệm nhanh thế không?”

Y tá nhỏ vừa bôi kem dưỡng da tay vừa tiếp lời: “Nói mau nào, tại sao vậy?”

Bác sĩ nam hài lòng nheo mắt lại nói ra bí mật: “Anh chỉ nghe người khác nói thôi, bác sĩ Triệu lên chức chủ nhiệm là do lãnh đạo cục y tế tự mình hỏi tới, người ta có quan hệ thân thiết à nha.”

Y tá nhỏ không tin: “Không phải nói anh ta chia tay với con gái người ta rồi à? Sao không giận mà còn giúp anh ta?”

Bác sĩ nam chậc lưỡi thở dài: “Ai mà biết đâu. Cơ mà hắn lợi hại thật, quen biết toàn tổng giám đốc gì đó, bệnh nhân giàu có rất nhiều, cứ thế mà xây dựng quan hệ thôi.” Làm động tác đếm tiền: “Nghe nói kiếm không ít thu nhập thêm đâu.”

“Nói nhảm, có người đến phòng làm việc của anh ấy tặng quà còn bị đuổi ra ngoài, tôi tận mắt thấy.” Có một cô gái đi ra bất bình làm chứng.

Một người khác phản bác: “Ấy, mấy người không biết đúng không, ngay tối hôm qua, tôi đến phòng bệnh khoa ung bướu trực, vừa vặn thấy bác sĩ Triệu thu tiền của người ta nha, chẳng thèm đếm nhét thẳng vào túi.”

“Không thể nào.”

“Sao lại không thể. Người mà, khó mà nói được.”

Mọi người sôi nổi gật đầu. Đúng ha, người mà, ai cũng như nhau thôi.

Triệu Khải Bình từ cửa nhẹ nhàng đi tới, không phát ra thành âm. Rốt cuộc cậu là người có học thức, cảm thấy không cần cũng không đáng phải nói rõ mấy lời đồn đãi vô căn cứ này. Chỉ là mỗi một bước lòng càng nguội lạnh một phần, không phải cứ tự an ủi là mình không thẹn với lương tâm là có thể giải quyết được.

Cậu học y tám năm, lại làm bác sĩ nhiều năm như vậy. Lòng nhiệt thành khi tiếp xúc với ca bệnh khó khăn đã sớm không còn như lúc ban đầu. Mấy năm đầu còn có thể theo dõi một bệnh nhân từ đầu đến cuối, nhận ca bệnh, kiểm tra, giải phẫu, điều dưỡng, cứ thế mà làm, mỗi bệnh nhân đều có cảm tình cả. Sau đó chức vụ càng ngày càng cao, cậu nhận bệnh nhân càng ngày càng nhiều, có không ít người là nghe danh mà đến để được chuyên gia chữa trị, cũng giúp đồng nghiệp khác giải phẫu không ít lần. Từ lên bàn mổ tới lúc kết thúc phẫu thuật, thậm chí ngay cả họ tên bệnh nhân là gì cậu cũng không rõ lắm. Năm đó giảng viên hướng dẫn nói lòng dạ không cứng rắn thì không làm bác sĩ nổi, cậu bây giờ chỉ nghĩ đến đạo lý này. Đã quen với chuyện sống chết rồi, lòng chỉ càng ngày càng cứng rắn hơn thôi. Đây là thay đổi bình thường và phổ biến nhất, nhưng Triệu Khải Bình có lúc cảm thấy như thế thật đáng sợ, cứ như chẳng xem mạng sống là sinh mạng vậy.

Phòng bệnh ung bướu ở trong khu mới xây, xuyên thẳng đến khu chính bằng một hành lang nối thành một thể. Triệu Khải Bình bất giác lại đi tới khoa ung bướu. Tất cả phòng bệnh đều giống nhau, trắng tinh, không khí lạnh như băng. Phòng bệnh ung bướu đặc biệt hơn chút, còn có rèm cửa sổ màu xanh in hoa, như mang thêm chút sức sống an ủi những người có sinh mạng chẳng còn dư lại bao nhiêu kia.

Cậu con trai không còn ở đây. Giường bệnh nhanh chóng bị bệnh nhân mới chiếm cứ. Người mới đến là một bà cụ lớn tuổi, trên mặt không có vẻ lo lắng gì cho lắm, so với những người khác, tuổi của bà đã làm người ta ghen tị rồi, càng đừng nói đến còn có con gái ra vào hầu hạ ân cần hỏi han. Triệu Khải Bình đứng ở cửa liếc nhìn, bà lão mang vẻ tuyệt vọng bình tĩnh, đang nhai trái cây do con gái đút cho.

Đúng lúc hai giờ chiều, trong loa phát thanh của bệnh viện phát một bản nhạc dương cầm thư giãn, nhắc nhở mọi người mau chóng về vị trí chuẩn bị tiếp tục chữa bệnh cứu người. Trong tiếng nhạc êm ái, lòng Triệu Khải Bình như bị thứ gì nghẹn lại, khó chịu đến không thốt nên lời. Cậu cảm thấy nỗi bi thương to lớn lại không thể thấy rõ đang ùn ùn kéo về phía mình, cứ như thể có tảng đá đập mạnh vào người, nghe rõ từng tiếng xương sườn đứt gãy.

Giống như nỗi bi thương lúc mẹ cậu bé tận tay trả năm ngàn đồng cho cậu. Bản thân Triệu Khải Bình cũng cảm thấy đau khổ đến lạ kỳ. Cậu tận tay tiễn đi không ít bệnh nhân, không cứu được người dĩ nhiên sẽ đau lòng mất mát, cho nên yêu cầu bác sĩ phải điều chỉnh lại tâm tình tập trung vào việc cứu chữa bệnh nhân mới. Cậu con trai còn không tính là bệnh nhân của Triệu Khải Bình, sự qua đời của cậu lại làm Triệu Khải Bình như nghẹn lại trong cổ họng, lần đầu sinh ra nghi ngờ với tín ngưỡng trong nghề của mình.

Thật kỳ quái. Triệu Khải Bình hít sâu mấy cái, định làm mình bình tĩnh lại. Ánh mặt trời đầu mùa hè chiếu vào trong hành lang, trên mặt đất còn có bóng lá cây đung đưa. Mấy ngày cuối cùng cả người cậu con trai sưng phù sốt mơ hồ, hơi tỉnh liền nhìn chằm chằm cái cây bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu luyến vô tận, dường như muốn khắc màu xanh lá cây vào trong xương cốt của mình để mang đến bên một thế giới khác.

Triệu Khải Bình vòng qua những bóng cây kia, có một ý nghĩ nhảy ra trong đầu: Cô bạn gái kia có biết cậu ấy đã chết chưa?

Cậu nghĩ, không biết cũng tốt, chúng ta đều bất lực đối với sự thống khổ mà.

Sắp đến giờ tan làm, Triệu Khải Bình gọi điện thoại bảo tiệm cà phê dưới tầng trệt của bệnh viện mang một giỏ trái cây lên. Cậu muốn đi thăm Uông Bình. Uông Bình té gãy tay vào nằm trong phòng bệnh khoa chỉnh hình, bác sĩ không thể tự chữa, Triệu Khải Bình đắp thạch cao cho hắn. Đồng nghiệp hỏi cánh tay làm sao mà bị thương vậy, Uông Bình ngượng ngùng cười: “Không có gì, leo cầu thang không để ý.”

Có một chị hộ lý ở tầng dưới nhà Uông Bình, cùng tám chuyện với mọi người: “Bác sĩ Uông thật sự là té cầu thang, mấy người đừng có mà không tin, hôm đó đùng đùng đùng tiếng lăn xuống cầu thang rất lớn, tôi nghe thấy mà. Cơ mà vợ hắn cũng ngộ, cứ mắng hắn là vô dụng, bọn tôi làm hàng xóm kế bên cũng biết ấy chứ. Bác sĩ Uông không vui liền đi uống rượu giải sầu, hoa mắt nên ngã xuống cầu thang.

Lời nói bóng gió truyền vào tai Triệu Khải Bình. Quan hệ giữa cậu và người ta không tính là tốt đẹp gì, nhưng cũng lười nghe mấy câu vớ vẩn kia. Dù sao cũng là đồng nghiệp, vẫn nên đi thăm. Cậu xách giỏ trái cây gõ cửa phòng bệnh một cái, Uông Bình đang dùng một tay chơi chém trái cây, thấy Triệu Khải Bình đứng ở cửa, liền buông ipad xuống.

“Có tiện hay không?” Triệu Khải Bình quơ quơ giỏ trái cây trong tay.

Uông Bình gật đầu một cái, nhích người từ trong chăn ra.

Triệu Khải Bình để đồ lên tủ đầu giường, hỏi Uông Bình: “Tay đã khá hơn chưa?”

Uông Bình sờ cánh tay bó thạch cao một cái, trả lời cậu: “Không có chuyện gì, chưa đến một tuần là gỡ thạch cao được rồi.”

Trên tủ đầu giường để một hộp cơm đã ăn một nửa, là cơm nhà ăn của bệnh viện. Bọn họ nói vợ của Uông Bình từ đầu đến cuối không hề lộ mặt, xem ra cũng không phải là tin đồn. Uông Bình vươn tay lấy bình nước, Triệu Khải Bình lấy qua rót nước vào ly, đưa vào tay hắn.

Uông Bình bưng ly, tỏ ý Triệu Khải Bình ngồi một hồi. Hai người bọn họ bình thường chẳng nói lới nào, bây giờ cũng chẳng nói năng gì. Yên lặng trong chốc lát, Triệu Khải Bình mở miệng trước, cậu chỉ chỉ ipad để trên chăn, hỏi: “Đang chơi trò chơi à?”

Uông Bình nói: “Trò chơi con trai tôi tải, để gϊếŧ thời gian.”

Triệu Khải Bình hỏi: “Không xem phim hay gì hả? Ngồi không cũng chán lắm.”

Uông Bình lắc đầu một cái: “Wifi bệnh viện chúng ta yếu quá, tôi muốn xem mà còn chẳng tải nổi.”

“Cái này dễ mà,” Triệu Khải Bình lấy di động ra phát wifi, “Dù sao thì data của tôi cũng nhiều, giờ anh tải đi.”

Thanh màu xanh lá từ từ kéo dài ra, Uông Bình ngẩng đầu nói về phía Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu, cậu thật là một người rất thú vị.”

“Thế à?” Triệu Khải Bình cười một tiếng, “Như thế nào?”

Uông Bình nghiêng đầu dựa vào gối thở dài một cái: “Thua trong tay cậu không oan chút nào.”

Triệu Khải Bình không lên tiếng. Cậu lấu một trái táo từ trong giỏ ra bắt đầu gọt vỏ. Vỏ táo từ từ dài ra trong tay cậu, cậu như quyết tâm không để vỏ táo bị cắt đứt.

“Có mấy ca phẫu thuật của anh bị phân qua bên tôi, đến lúc đó tôi lại tìm anh kiểm tra hồ sơ bệnh án một chút. Những chuyện khác anh không cần chú ý, an tâm dưỡng bệnh đi.”

Uông Bình nhìn chằm chằm cậu lột vỏ táo. Đều là bác sĩ khoa chỉnh hình, nhìn một cái liền biết lực tay mạnh hay yếu. Triệu Khải Bình có đôi tay đẹp, ổn định lại có sức lực, ngược lại Uông Bình tay rất mềm cứ như không xương vậy. Hai người được xưng là “Song Bình khoa chỉnh hình”, cũng là bởi vì phong cách một mềm một cứng khác hẳn nhau.

Triệu Khải Bình gọt táo xong bỏ vào ly giấy, bảo Uông Bình có rảnh thì ăn. Đứng dậy muốn đi, Uông Bình nói chuyện.

“Bác sĩ Triệu, trong bệnh viện đều đang đồn chức vụ cậu được bầu là danh không chính ngôn không thuận, cậu có biết không?”

Triệu Khải Bình nhìn hắn một cái, trên mặt Uông Bình không có ý thù địch cũng không có khinh miệt, như là đang trần thuật sự thật nào đó. Triệu Khải Bình không cảm thấy mình bị xúc phạm, chẳng qua là cậu cảm thấy loại vấn đề này không cần trả lời. Giấu ngọc là tội, càng bôi càng đen. Giữ chút sức lại thì tốt hơn.

Cậu hỏi ngược lại Uông Bình: “Anh tin hay không?”

Uông Bình cười một tiếng, thở ngắn than dài: “Bác sĩ Triệu, con người cậu quá ngay thẳng.”

Triệu Khải Bình nói: “Cảm ơn.”

“Cậu có xem thường tôi không? Tôi biết các người đều xem thường tôi.” Uông Bình nở nụ cười tự giễu trên mặt.

Triệu Khải Bình hỏi: “Sao phải xem thường anh? Cậu dừng lại trong chốc lát, còn nói: “Dựa vào đôi tay này của anh, tôi chẳng có lý do để xem thường anh cả.”

Uông Bình cười một tiếng, than thở lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Cậu là người tốt.” Hắn ngồi co lại trên giường, một tay giơ ipad nói cảm ơn về phía Triệu Khải Bình: “Cảm ơn data của cậu nhé.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Triệu Khải Bình cầm tay nắm định khép cửa lại. Uông Bình nói câu: “Bác sĩ Triệu, cậu gần gũi với Đàm Tông Minh quá mức cũng không phải là chuyện tốt đâu.”

Tay Triệu Khải Bình cứng lại. Cậu liếc Uông Bình một cái, đối phương muốn nói lại thôi, hỏi cậu: “Cậu biết gia thế của Đàm Tông Minh không?”

Triệu Khải Bình không nói.

Uông Bình thở dài: “Mẹ hắn là lãnh đạo cũ của cục trưởng và viện trưởng. Nói ra cậu có thể sẽ không tin, vốn dĩ chức vụ này đúng là dành cho tôi, viện trưởng chính miệng đồng ý, sau đó gọi tôi lên nói không được, phía trên có ý khác…”

Nửa đoạn sau bị tiếng “Ầm” đóng cửa nghẹn lại. Uông Bình còn muốn giải thích tôi nói vậy không phải là muốn nói khích chia rẽ gì nha, cơ mà hắn tạm thời không có cơ hội rồi.

Đàm Tông Minh đang họp với cấp dưới, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh liếc nhìn tên hiện lên trên điện thoại, tỏ ý bảo người chủ trì tiếp tục hội nghị, anh ra ngoài nhận cuộc điện thoại.

Bình thường trong giờ làm Triệu Khải Bình sẽ không gọi điện thoại cho Đàm Tông Minh, cũng không cho phép Đàm Tông Minh gọi cho cậu, nhiều lắm là gửi tin nhắn Wechat. Đột nhiên gọi điện thoại ngược lại làm Đàm Tông Minh không an tâm, sợ có việc gấp.

“Sao vậy?”

“Anh xuống đây.”

“Hả?”

“Đàm Tông Minh anh xuống đây, em ở dưới lầu công ty anh.”

Đàm Tông Minh đứng sát cửa thủy tinh nhìn xuống, dĩ nhiên là không nhìn thấy.

“Mau xuống đây.” Đầu điện thoại bên kia lộ ra không kiên nhẫn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Đàm Tông Minh chạy nhanh đến thang máy, không ngừng ấn nút đi xuống.

“Gặp mặt rồi nói.” Triệu Khải Bình cúp điện thoại.

Đàm Tông Minh vội vã chạy nhanh xuống lầu, Triệu Khải Bình đang đứng ngoài cửa xoay. Anh kéo Triệu Khải Bình qua một bên, nhìn lên nhìn xuống, trừ sắc mặt không tốt thì không có vấn đề gì mà.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao em lo lắng thế.” Anh thử làm không khí bình thường lại.

Triệu Khải Bình đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện bầu chức vụ của em là anh nhúng tay đúng không?”

Đàm Tông Minh quả quyết chối: “Không có.” Anh biết Triệu Khải Bình xem trọng chuyện này, tuyệt đối không tùy tiện nhúng tay chọc cậu giận.

Triệu Khải Bình không chớp mắt nhìn chằm anh, lại hỏi: “Mẹ anh nhúng tay, đúng không?”

Đàm Tông Minh cũng bối rối, anh thật sự không biết chuyện này, mẹ Đàm đã mấy tháng rồi không liên lạc trực tiếp với anh.

Anh chẳng thể làm gì khác hơn là nói: “Anh không biết.”

Triệu Khải Bình nghiến răng hỏi: “Tại sao không nói cho em biết thân phận của mẹ anh?”

Đàm Tông Minh thầm nói em cũng đâu có hỏi đâu, dĩ nhiên là thông minh không nói ra. Anh lăn lộn trong đạo lý đối nhân xử thế lâu như thế, lập tức đoán ra là có người ba hoa chích chòe với bác sĩ nhỏ. Bác sĩ nhỏ phẫn nộ vì bất công, liền tìm anh tranh luận.

“Anh cảm thấy chuyện này không liên quan đến chuyện của hai chúng ta lắm, đến lúc thì nói cũng được mà.”

Triệu Khải Bình cười nhạt: “Vậy anh định lúc nào mới chịu nói?”

Đàm Tông Minh thở dài trong lòng, muốn kéo tay Triệu Khải Bình, bị cậu tránh né. Dì quét dọn vệ sinh dưới bậc thang liên tục nhìn về phía bọn họ, Đàm Tông Minh dịu dàng nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hay là đến tiệm bên cạnh ngồi một lát? Hoặc là em chờ chút, chúng ta về nhà rồi nói có được không?”

Triệu Khải Bình đã tức rồi là chẳng ai khuyên được. Cậu cười một tiếng từ trong mũi ra, nhìn Đàm Tông Minh: “Còn gì để nói nữa à, chuyện không phải rất rõ ràng sao?”

Đàm Tông Minh nói: “Có một số chuyện có lẽ không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”

Triệu Khải Bình không để ý đến anh, hất tay liền đi. Chui vào trong xe dẫm ga phóng đi mất. Đàm Tông Minh sợ đông người không thể đuổi theo, điện thoại gọi qua bị tắt máy.

Anh thở dài một hơi, lắc đầu mình một cái: Chuyện gì vậy cơ chứ.

Dì vệ sinh vây xem từ đầu đến cuối cũng lắc đầu một cái, cầm chổi đi mất.

Bà làm ở chỗ này đã năm năm, xem drama rất nhiều, cũng chỉ chậc một tiếng: Người trẻ tuổi bây giờ sao cứ thích cãi nhau ở nơi công cộng vậy nhỉ.

Muốn cãi nhau thì về nhà đóng cửa rồi cãi chứ. Thật là.