Chương 2.1

Sau một chuyến cưỡi ngựa kéo dài, chúng tôi đã rời khỏi khu rừng hắc ám này và cuối cùng đã đến đường con đường bình thường. Tôi nhìn thấy một đám đông elves đang đi dọc đường, Và tôi có chút tò mò về họ. Elves có thân hình và đôi tai khác với con người, nhưng ngoài hai đặc điểm đó ra thì những đặc điểm khác của họ lại khá giống con người. Con đường và cả các quầy bán hàng nhỏ dọc theo lề đường cũng giống như những gì bạn thấy trong xã hội loài người.

Tôi còn tưởng các Elves sẽ sống tách rời thành các làng nhỏ trong những ngọn núi với rừng cây bao phủ chứ không nghĩ rằng các Elves cũng có thủ đô riêng của họ. Liệu có phải do sự ảnh hưởng của con người trong thế giới này không.

"Đội khăn trùm đầu đúng vào con trai".

Tôi đột nhiên cảm thấy một hơi ấm kính thí ở tai khiến tôi giật thoắt lên. Khi quay lại, tối thấy mẹ tôi nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng trong khi cô đang sửa lại phần bị lệch của cái mũ đang che tai tôi, mẹ nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh để sửa lại chiếc mũ cho tôi.

"Đừng có để ai nhìn thấy tai của con".

Có vẻ như các Elves rất coi trọng chuyện huyết thống.

Thành thật thì, tôi không thể nào hiểu được những truyện tôi vừa chứng kiến và trải nghiệm. Có lẽ tôi chỉ có những kí ức của cái ngày mà trước khi cậu ta chết thôi. Cậu ta là chỉ huy của một nhóm chiến đấu, nhưng hầu như bọn họ đều bị quét sạch hoàn toàn, và giờ tôi sẽ phải nói dối những người mà sẽ nhìn thấy chúng tôi với cái túi trong tay. Đây không phải là một chiến thắng, mà là sự thất bại nặng nề.

Tôi không thích cái cảm giác khó chịu này, không có một chuyện gì trong số những chuyện này liên quan gì đến tôi cả, những điều này trái ngược với những gì tôi đã được bảo. Tôi biết rằng tôi phải nói lời nói dối này, không có một ai thích cảm giác thất bại cả, nhưng những người chiến binh và những người đã chiến đấu bằng cả mạng sống của họ không thể để họ yên nghỉ như thế được.

"DO~do~do~do~"

Người lính đi sau chúng tôi đột nhiên thổi kèn và tất cả những người xung quanh chúng tôi khi nghe nó, liền nhanh chóng tụ tập quanh chúng tôi và các kỵ binh thì vẫy tay cùng với những lời tán tụng xung quanh. Có lẽ đây là cách mà họ kỉ niệm việc chiến thắng.

Mẹ tôi nhẹ nhàng đẩy tôi và nói

"Lấy những vật liệu này và chia sẻ nó với tất cả mọi người đi. Hãy nhớ, con là người chiến thắng, vì vậy hãy vui lên. Con chính là ngôi sao của ngày hôm nay đấy".

Tôi mở túi ra và lấy ra một nắm vảy của con rồng. Da rồng đất có màu vàng sáng rực rỡ, nhưng nếu bạn chạm vào chúng, bạn có thể cảm nhận được dấu vết hoa văn trên chúng, trong khi mặt sau của nó còn sót lại một ít da vẫn còn dính. Phần trung tâm của vảy rất dày, trong khi phần rìa lại rất sắc. Tôi đã rải đống vảy vào đám đông. Họ hô lên với tiếng hò reo và bắt đầu tranh giành nhau trên những cái vảy mà tôi rải.

Nhân danh Morigan vĩ đại! Nhân danh khu rừng hùng mạng! Nhân danh nữ thần Clementina! Dành sự chiến thắng của chiến binh chúng ta, chiến dịch của Hoàng tử Troy Galadriel Rovna chống lại quái thú hoang! Mong vinh quang về khu rừng sẽ bên cậu mãi mãi.

Những người lính phía sau chúng tôi hét lên. Tôi cố gắng để hiểu những gì mà họ đang nói, nhưng liền nhận ra rằng tôi không thể hiểu được cái ngôn ngữ của họ. Tuy nhiên, điều đó dường như không ảnh hưởng đến kỹ năng nhận thức của tôi hay khả năng nói của tôi. Có vẻ như ký ức và ngôn ngữ nằm các chỗ khác nhau của não tôi. Tôi mông lung rải vảy rồng vào đám đông. Đó là vì tôi hơi lo lắng, nhưng cũng vì tôi thực sự không muốn chứng kiến cái cảnh này.

Mẹ tôi dường như có thể nói với tôi rằng tôi không có tinh thần cao gì cả, vì vậy cô ấy véo má tôi và nói: ""Cười lên đi, con trai. Mẹ không thể hạnh phúc hơn nữa khi biết rằng con vẫn còn sống".

"Ưm".

Tôi gật đầu và từ từ đi vào thủ đô của Elf. Thành phố nhìn giống như của con người. Nó có những bức tường tráng lệ và cái cổng sắt của thành rất dày phủ đầy da thú. Sau khi đi qua cổng thành, tôi ngước lên để nhìn vào một cái lỗ lớn, nơi mà dầu sôi được đổ xuống khi bảo vệ bức tường thủ đô. Nhìn bề mặt của nó, thì lỗ có vẻ đã được SỬ dụng nhiều lần.

Elves thì có thể sử dụng ma thuật, đúng không? Tôi đã kiểm tra bàn tay của tôi nhiều lần, nhưng tôi không cảm nhận được bất kỳ ma thuật nào chảy

qua cả ... (Kiểu mana chảy trong cơ thể).

Chúng tôi đi ngang qua đường phố và đám đông đang khóc trong niềm vui và cung điện thứ nằm ở trung tâm của thủ đô cuối cùng đã hiện ra. Cung điện mang một phong cách châu u. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ đặc điểm của elf nào như dấu nét riêng cả. Có vẻ như những

Elf ở đây rất gần gũi với con người, bởi vì ngay cả văn hoá của họ cũng giống nhau nữa. Mẹ tôi và tôi cưỡi con ngựa của chúng tôi vào ngay sau khi cánh cửa cung điện mở ra. Khi bước vào, chúng tôi nhìn thấy một khu vườn hoa khổng lồ, và có một cái ao ngay giữa vườn. Nó trông rất chắc chắn đối với một cái ao có lẽ nó dùng cho việc tiêu khiển trong cung điện. Cây cỏ xung quanh rất xanh tươi, vì vậy chắc phải có ai đó chăm sóc nó hàng ngày. Ở giữa ao là một số con ngỗng nằm lười liềm lông của tụi nó . Sau khi đi qua khu vườn, chúng tôi đến quảng trường nằm phía sau khu vườn với một đài phun nước ở giữa. Sàn nhà không có cả một vết bẩn. Ngay cả một viên đá nhỏ cũng không thấy .

Đằng sau chúng ta, con đường cung điện trông rất dài, nó sẽ mất một số thời gian để đi qua ngay cả cưỡi trên lưng ngựa.

"Con trai, vào trong và nghỉ ngơi một chút đi, con chắc phải kiệt sức lắm rồi. Cứ nghỉ ngơi. Đừng lo lắng gì cả, mẹ ở đây. Đừng có lo lắng nữa".

"Nhưng bây giờ vẫn là giữa ngày mà …"

Mẹ tôi và tôi xuống khỏi ngựa của chúng tôi, nhưng mẹ đã được một chút vụng về, nên tôi đã đỡ cô ấy xuống. Mẹ sau đó nắm chặt lấy tay tôi như thể cô ấy sẽ không để tôi đi đâu cả. Đôi mắt màu xanh lam của mẹ vẫn hiện lên một chút lo sợ và lo lắng, và hai bàn tay cô còn run lên dữ dội hơn tôi. Cô ấy còn sợ hơn cả tôi nữa. Cô ấy chắc đã rất lo lắng tôi khi rời đi.

"Đi cùng mẹ, được chứ? Hãy đi cùng với mẹ Mẹ đã rất sợ hãi, sợ rằng con ......

…"

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy và đôi môi quyến rũ run rẩy không ngừng, vì vậy tôi chỉ bất lực gật đầu và đi cùng cô ấy vào trong cung điện.

“Thưa Điện Hạ cao quý! Chúc mừng chiến thắng của ngài".

Ngay khi chúng tôi bước vào cửa, tôi nghe một tiếng hô làm tôi giật mình. Ở phía trước hành lang có hai Elf đang quỳ xuống.