Chương 2.2

với tay trái trên ngực và đầu thì cúi chào chúc mừng chúng tôi. Mẹ mỉm cười và sau đó đi đến chỗ họ và nói: "Cảm ơn, nhưng hoàng tử đã bị kiệt sức sau trận chiến khó khăn đấy. Hãy cố gắng kiềm chế những câu hỏi của các em để giảm gánh nặng cho hoàng tử. Sau khi hoàng tử đã hồi phục, thì anh ấy sẽ rất vui lòng mà chia sẻ câu chuyện với các em. Hai cô nàng Maid xinh xắn đến đứng cạnh tôi rồi nhẹ nhàng nói đi đường này, thưa Điện Hạ".

“à được rồi...”

Tôi từ từ đi theo hai nàng Maid dọc theo tấm thảm đỏ, và liếc một cái nhìn bên ngoài để xem một cái nhìn bên ngoài đề xem những bông hoa nở, những cây cỏ được cắt tỉa khéo léo. Đây không phải là nơi tôi có thể ở, nhưng bạn có thể nói rằng mọi thứ ở đây hiện thuộc về tôi

Tôi phải hỏi là phòng tôi xa không?! Mấy cô có thể quan tâm một chút đối với một nạn nhân người mà vừa trở về từ cõi chết và phải cưỡi ngựa một chặng đường dài để đến đây không?! Tôi không cảm thấy mệt mỏi khi tỉnh dậy trên chiến trường, tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi khi đang cưỡi đi trên lưng ngựa, và giờ tôi lại rất là kiệt sức khi đi đến phòng của tôi để nghỉ ngơi.

"Thưa điện hạ, ngày hãy nghỉ ngơi một chút đi ạ. Chúng tôi tí nữa sẽ giúp ngài tắm rửa sớm".

Hai nàng Maid đẩy cửa ra và cúi chào trịnh trọng. Tôi gật đầu và bước vào phòng tôi. Phòng này là rất ư là lớn! Cái giường mà sẽ làm cho bất cứ ai bật ra khỏi cú sốc chính là ở một bên và ở bên trên là một cái đèn treo to lớn, nhưng... nó không phải treo từ trần nhà... mà nó trôi nổi ở giữa không trung. Toàn bộ phòng đã được trang trí và thậm chí có một lò sưởi, nhưng ngọn lửa bên trong là màu xanh lam.

Tôi bước tới và chạm vào ngọn lửa vì sự tò mò. Tôi cảm nhận ngọn lửa nó như không khí vậy...Tôi không cảm thấy gì hết. Không, ngọn lửa có hơi ấm. Thực tế, nó giống y như nhiệt độ căn phòng. Nói chính xác hơn, chính ngọn lửa này kiểm soát nhiệt độ căn phòng.

Thú vị làm sao. Về cơ bản nó giống như một máy điều hòa không khí vậy.

"Có chuyện gì vậy ạ, ngài nóng

ạ".

Nói với cái giọng lười biếng từ phía sau tôi. Tôi đã giật mình đến mức tôi mém cắm đầu vào lửa đầu tiên. Tôi nhanh chóng quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống như một người phương tây ở phía sau bức màn giường. Mắt cô ấy có màu xanh lá cây rất hiếm nhưng có cảm giác là cô ấy chưa tỉnh hẳn. Đôi tai nhỏ của cô ấy run rẩy một chút, và cô ấy bò qua giường tôi để hỏi tôi bằng một giọng lười biếng.

"Ừmm ... đây là phòng của ta ... phải không?

Mấy cô Maid không thể sai lầm được phải không nào nào!?

đúng thế...” (Girl)

Cô sau đó lăn lộn không quan tâm gì cả và nói.

"Có vấn đề gì không ạ ? Ý em là, Em vào phòng ngài mỗi ngày mà".

"Thưa cô,cô là ai? Cô có thể giải thích cách cô có thể vào phòng của tôi một cách tình cờ không? Tôi thậm chí không biết".

Cô ấy cuộn mình trên giường của tôi và sau đó lộn xuống sàn nhà và đứng lên. Bộ váy dài của cô dường như không ảnh hưởng đến cơ thể nhanh nhẹn của cô. Cô ấy bước đến bên tôi và nắm lấy tay tôi một cách khéo léo. Đôi mắt lười biếng nhìn vào tôi. Sự quyến rũ và làn da mịn màng của cô xuất hiện trước mặt tôi trong nháy mắt nhưng bộ ngực của cô ấy không đầy đặn như mẹ...Vậy ngài thắng chứ?

Cô ấy hỏi với đầu nghiêng sang một bên. Nhưng, Atta...Tracy...và Gela đã không trở về. Cô buông tay tôi, nhìn xuống và tôi nhận thấy một chút run rẩy trong giọng nói của cô ấy. Tôi ngẩn người, những cái tên này tôi chưa bao giờ nghe qua. Tôi chưa bao giờ gặp những người đó trước đây. Nhưng vì lý do nào đó trái tim tôi đau. Tại sao tôi cảm thấy hổ thẹn?

“Rất tiếc...”

Tôi nhìn xuống sàn nhà, hai tay nắm chặt và thấp giọng xuống và lẩm bẩm nói: "Xin lỗi. ta ta...chúng ta...không thành...Tất cả mọi người...Tất cả mọi người...Ta là người duy nhất còn sống sót.

"Tôi là người duy nhất sống sót. Mọi người khác đã chết...Tại sao? Tại sao? Tại sao bên trong tôi lại thấy đau đớn và lại cảm thấy thất vọng trong khi điều này chẳng liên quan gì đến tôi?. Tại sao tôi không cảm thấy sợ hãi trong giây phút chết của tôi, và giờ tại sao lại cảm thấy như muốn khóc òa lên? Cảm xúc của ai? Là của tôi hay của cậu ấy"?.

Cô nàng Elf trước mặt tôi ngẩng đầu lên và nhìn tôi. Mắt nàng nheo lại với một tia sáng bên trong, và sau đó nàng giang tay ra và ôm lấy tôi. Mùi thơm của cô càng trở nên mạnh hơn trong khi ôm lấy tôi. Cô dựa cái đầu nhỏ nhắn lên ngực tôi trong khi cánh tay cô ấy vẫn ôm lấy tôi trong sự bao bọc,chúng tôi làm ấm nhau lên.

ổn mà, ổn mà...Em vẫn còn ở đây mà. Mọi chuyện đều ổn cả. Miễn là em vẫn ở đây...Miễn là em vẫn ở đây,thì tôi sẽ không cô đơn. Kể từ lúc đầu cô ấy dựa vào ngực tôi, giọng nói run run của cô ấy đi xuyên qua ngực tôi và vào trong trái tim tôi.

Sự dịu dàng đột ngột của cô đã phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng trong tôi. Tôi cảm thấy một giọt nước mắt nhỏ xuống từ mắt tôi. Tôi âm thầm ôm cô gái tôi gặp lần đầu tiên, và để cho sự ấm áp của cô làm dịu trái tim tôi.

“Thưa điện hạ, xin ngài đi tắm rửa đi ạ."

Maid kia tên cô là gì? Bắt đầu từ mai không cần cô đến đây nữa

"Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không Cô Lucia? Chúng tôi có thể chuẩn bị nếu như cô muốn".

Cô nàng khẽ trả lời: "Chắc chắn rồi".

Nè, nè, nè! Dừng lại đã! Làm ơn dừng lại đi ! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?! Đáng lẽ tôi phải tự rửa ráy cơ thể mình chứ? Thế nào giờ nó đã trở thành một vụ tắm chung thế này?! Cái cô nàng này là thế quái nào? Đừng kéo con gái chưa cưới chồng vào tôi chứ.

Không có gì không hay về nó, nhưng l... đó là quá ư là kí©h thí©ɧ đối với một đứa trai tân như tôi!

"Vậy thì đi thôi. Chúng ta hãy tắm rửa nào. Em đã không tắm rửa trong 1 thời gian rồi. Nữ hoàng cũng nên ở đó nữa, đúng không? Vì nữ hoàng luôn luôn ở đó mỗi khi ngài đi tắm rửa. Lucia nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi mà không cần nàng maid kia hướng dẫn cô .

Đợi đã. Có phải cô vừa nói rằng mẹ cũng sẽ ở đó nữa à?.

Trí tưởng tượng của tôi bay cao bay xa với hình ảnh cơ thể nuột nà của mẹ tôi... Đệt! Điều này là quả tải để não tôi có thể xử lý rồi. Chết tiệt! Chết tiệt! Thằng nhỏ của tôi chắc chắn sẽ phản ứng! Sao tôi có thể làm được điều này với mẹ tôi chứ

Lucia đẩy cửa mở, ah, không có nhiệt... Đợi đã. Cái gì đó đã tắt. Nếu không có nhiệt, thì cũng không có ánh sáng! Điều đó có nghĩa...tôi không cần phải khi nhìn nữa!! Dừng lại! Dừng lại đi! Cô ấy là mẹ của mình đấy, mình đang nghĩ gì vậy?! Tôi cần phải dừng bản thân có những cái suy nghĩ đó! Tại sao bầu không khí lại có thể thay đổi đột ngột như thế từ một người đang buồn cơ chứ!? Tôi có nên chuẩn bị để trả thù không? Tại sao tôi tự nhiên được thưởng cơ chứ!?

Cái thói quen vô văn hoá điên rồ gì thế này ! Cái thói quen vô văn hóa tục tĩu này phải phá bỏ!

"Aaa, con trai yêu dấu của mẹ, con đây rồi. Cô Lucia cũng rứa. Quan hệ của con ghê như mọi khi nhỉ?" Giống như bộ não của tôi sắp bốc khói, ai đó đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau và tâm trí tôi cảm thấy nóng hơn nữa. Lần này, nó không phải là quần áo tiếp xúc với quần áo nữa ... Đây là da tiếp xúc với da thịt. Giọng của mẹ đến từ phía sau, và trái tim tôi đập loạn như điên. Bộ ngực cô ấy ở cả hai bên khuôn mặt tôi, nhưng tôi thậm chí còn không có can đảm để mở mắt. Tôi bất lực từ từ bắt đầu tiến về phía trước, nhưng giờ Lucia đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt tôi.

Lucia vẫn là một đứa trẻ elf, phải không? Da của elf và con người là hoàn toàn khác nhau. Da của con người phản chiếu xíu ánh sáng, nhưng có vẻ như cơ thể của elf lại là ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt. Da của Lucia trông mịn màng như một viên đá cẩm thạch, sáng bóng như những tinh thể và màu trắng như thể gần như trong suốt, như thể mặt trời đang chiếu sáng xuyên qua cơ thể cô.

Tôi thực sự băn khoăn không biết cơ thể mình có trong suốt hay không. Theo tiêu chuẩn con người, tỷ lệ cơ thể của Elves là hoàn hảo. Cơ thể mảnh mai và bộ ngực với các đường cong hoàn hảo và lồi lõm đúng chỗ.

"Có chuyện gì thế, con trai? Sao con tự nhiên lại cúi xuống thế? Con bị đau bụng à"?

Ờ ờ

Đây là một phản ứng mà con trai đôi khi chắc chắn phải có thôi.