Chương 40: Bạn học Tông, xin hãy tự trọng

Edit: Qin

Bạch Phù ngối đối diện với Tông Bách, chống cằm chờ.

Tuy anh ăn mì rất nhanh nhưng động tác không hề thô lỗ, thậm chí có thể gọi là đẹp mắt.

Người nấu ăn vui nhất là khi người ăn thích đồ mình nấu, đương nhiên khi nhìn thấy Tông Bách xử lý bát mì sạch bong chỉ mất vài phút, trong lòng Bạch Phù rất vui vẻ.

Vì để khen ngợi anh, ăn xong cô còn thưởng thêm cho anh một đĩa trái cây.

Tông Bách có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô, không khỏi nhìn nhiều vài cái.

Đột nhiên dư quang anh liếc đến mặt tường trước bàn để máy tính có dán vài tờ note.

Anh đi đến nhìn, có một tờ viết thông tin của Mâu Tư Nhan.

Bạch Phù thấy anh nhìn thì cũng không ngăn cản.

Bởi vì Tông Bách đã hứa sẽ giúp cô tìm nhân chứng, cho nên cô không để ý anh tìm hiểu mấy chuyện này.

Cô rửa bát xong đi ra, đã đối diện với ánh mắt đầy phức tạp của Tông Bách: “Không ngờ vì muốn trút giận cho Tịch Nghi Lăng mà cậu có thể làm đến mức này.”

Bạch Phù sửa lại lời anh: “Không đơn thuần là trút giận, là tôi muốn dùng chính năng lực của bản thân để giúp những người khác.”

Đáp án này cũng không khiến Tông Bách hoàn toàn tin tưởng.

Anh nhớ tới ngày đó cô sốt ruột đến nỗi như bốc lửa mà đi tìm Tịch Nghi Lăng, vại giấm trong lòng đổ ra, chua lòm.

Bạch Phù nhắc tới chuyện quan trọng: “Khi nào tôi mới được gặp nhân chứng mà cậu nói đây? Để chuyện này kéo dài càng lâu thì càng nhiều người bị tổn thương.”



Việc này Tông Bách đã đồng ý với cô nên chỉ có thể giấu đi những cảm xúc riêng, không chần chờ nói luôn: “Tan học chiều mai.”

Nghe được đáp án khẳng định, Bạch Phù cong môi cười nói: “Được, vậy chiều mai gặp.”

Tông Bách thấy thời gian đã không còn sớm, đứng dậy chuẩn bị ra về.

Lúc này, Bạch Phù như nghĩ đến chuyện gì đó rồi gọi anh lại: “Bạn học Tông, tôi có thể nhờ cậu một việc không?”

Một bên lông mày của Tông Bách nhướng lên, ý bảo cô cứ nói.

“Trước khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, cậu có thể chăm sóc cho Tịch Nghi Lăng giúp tôi không, đừng để bọn họ bắt nạt em ấy.”

Bạch Phù nói xong, lập tức cảm thấy ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo cùng với cảm xúc hỗn loạn mà cô nhìn không hiểu, theo bước chân anh đến gần, cảm giác quen thuộc cũng ập tới.

Cô lập tức bổ sung thêm: “Bữa ăn khuya hôm nay chính là lời cảm ơn trước.”

Dứt lời liền nghe thấy anh cười nhạt.

Mặt Bạch Phù hơi nóng lên, mới lúc trước cô nói giao dịch không thuần túy, bây giờ lại đến lượt cô dùng chiêu này.

Tông Bách khẽ nhướng mày: “Cho nên cậu không cho rằng tôi sẽ tìm cậu đòi chỗ tốt, mới tiên hạ thủ vi cường*?”

(Tiên hạ thủ vi cường: nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh)

Môi Bạch Phù hơi mím lại, mắt rũ xuống, hiển nhiên là cam chịu những lời anh nói.

“Thật ra chẳng cần phải mời ăn khuya, vốn dĩ tôi cũng không định đòi chỗ tốt gì.” Sau đó anh kéo dài âm cuối: “Bạn học Bạch, cậu lo nhiều rồi.”

Bạch Phù kinh ngạc, người này đổi tính rồi à?

Tông Bách hơi cúi người xuống, chân cô để bên cạnh sofa nên không thể lui, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế, mà động tác của anh vẫn không có ý định dừng lại.



Bạch Phù giơ tay chống lên ngực anh, giọng nói nghiêm túc: “Bạn học Tông, xin hãy tự trọng.”

Tông Bách dừng lại, ánh mắt của anh xa cách, khóe miệng lại hơi cong.

Anh làm lơ câu cảnh cáo mềm như bông kia, hỏi cô: “Bạn học Bạch, cậu thích lo chuyện của người khác vậy à?”

“Người khác?” Bạch Phù có chút mờ mịt, sau đó mới hiểu anh ám chỉ ai, cô trịnh trọng trả lời: “Nghi Lăng không phải người khác.”

Tông Bách cảm giác tim mình như kim châm, chua xót ùa đến, anh nâng cằm cô lên: “Còn nhớ lần trước nợ tôi một nụ hôn không?”

Lông mày Bạch Phù nhăn lại: “Là tự cậu chạy đi mà.”

“Bây giờ bù lại.” Tông Bách không biết xấu hổ.

Bạch Phù nhìn anh không nói lời nào.

Hai người cứ giằng co như vậy với nhau.

Cằm Bạch Phù cũng có hơi mỏi, anh vẫn chưa có dấu hiệu buông lỏng, rất có kiên nhẫn đọ độ lì với cô.

Đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ 30 phút tối.

Thôi bỏ đi, dù sao mình cũng đã đồng ý rồi.

Cô hít sâu một hơi, hai tay đặt lên vai anh, mắt nhắm lại, lông mi khẽ run, môi dần dần tiến sát đến bên môi anh.