Chương 41: Ấm no sinh du͙© vọиɠ

Edit: Qin

Môi Bạch Phù và môi anh cách nhau chưa được một centimet, bỗng nhiên anh giữ lấy gáy cô rồi đè xuống.

Anh hé miệng ngậm lấy môi cô, vừa hút vừa cắn, không dịu dàng như lúc trước, lần này dùng sức rất nặng.

Bạch Phù bị anh dùng sức vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, tiếng nức nở cũng bật ra ngoài.

Anh không kiên nhẫn lưu luyến ở cánh môi hồng hồng non nớt của cô, sau khi hôn đến nỗi cô khó thở mà phải hé miệng, đầu lưỡi anh linh hoạt chen vào.

Chờ đến khi anh quấn lấy lưỡi cô bắt đầu liếʍ láp, Bạch Phù mới bàng hoàng phản ứng lại.

Vốn dĩ cô chỉ định hôn một cái rồi thôi, ai ngờ sau khi bị anh đảo khách thành chủ thì hoàn toàn không thể khống chế được tình hình.

Anh giống như chú chó to xác bị bỏ lại trong nhà, chủ nhân vừa về đã nhào vào lòng, vừa cọ vừa liếʍ.

Hoàn toàn không thể chống đỡ.

Cổ Bạch Phù bị bắt ngẩng lên, phần gáy tê nhức, lưỡi bị anh mυ"ŧ mạnh đến nỗi chua xót.

Cô có chút không chịu nổi mà đẩy anh.

Tông Bách giữ chặt tay cô, đè nghiến cô xuống sofa mà hôn.

Cả người anh nhoài về phía trước, một gối quỳ xuống cạnh người cô, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, dùng sức gia tăng nụ hôn này.

Bạch Phù bị anh hôn đến nỗi mơ màng hồ đồ, cả người như sắp bốc hơi.

Bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào bụng nhỏ của cô.

Quần thể thao có chất vải thoáng mát thông khí không thể nào che giấu nổi dươиɠ ѵậŧ đang hùng hồn phấn chấn kia, đến khi cọ vào bụng Bạch Phù, cả người Tông Bách như bị điện giật, đột nhiên đứng dậy co quắp muốn che giấu.

Sợi chỉ bạc giữa môi hai người kéo dài ra, sau đó đứt hẳn.

Tầm mắt hai người chạm nhau, không hẹn mà cùng tránh đi.



Bạch Phù chẳng biết nên lấy thái độ gì đối mặt với anh, mà Tông Bách cũng đang trong tình trạng xấu hổ không có chỗ dung thân.

Một tay anh chống trên sofa, cả người hơi cong xuống, nhờ vạt áo buông xuống mà che đi cái lều ở đũng quần.

Cho dù mỗi lần hôn cô đều là nửa cưỡng ép, nhưng anh cũng không muốn cô cảm thấy anh là tên cầm thú chỉ sống bằng nửa thân dưới.

Bạch Phù thở phì phò, tròng mắt ướŧ áŧ, cánh môi cũng nhiễm nước bọt sáng lấp lánh, Tông Bách mới chỉ liếc một cái mà thằng em phía dưới lại càng có xu thế ngẩng cao đầu. Anh không dám đứng thẳng, cực kỳ mất tự nhiên kéo kéo vạt áo, thuận miệng tìm đề tài để phân tán lực chú ý: “Nhà cậu không có điều hoà à?”

Bạch Phù nhìn anh một cách khó hiểu: “Điều hoà vẫn đang bật mà.”

Cả người Tông Bách cương cứng, mới nhớ ra ban nãy vừa vào nhà là cô bật điều hoà ngay.

Vốn Bạch Phù định coi như không biết, nhưng anh còn chắn trước mặt cô, loại cảm giác nóng bỏng như bóng với hình này khiến xung quanh cô chỉ toàn hơi thở của anh.

Cô giơ tay đẩy anh.

Tông Bách liếc mắt nhìn cô.

“Ngồi sang bên cạnh đi.”

Tông Bách do dự, thấy cô đã nhìn đi nơi khác rồi nói: “Cho cậu mượn phòng tắm đấy.”

Cả người anh cứng đờ, hoá ra cô biết hết rồi, vậy chẳng cần che giấu nữa.

Anh thả lỏng người, trở mình nằm ngửa ở bên cạnh cô, vạt áo kéo lên trên, thoải mái để lộ ra túp lều ở đũng quần đã căng phồng lên.

Thấy vậy, Bạch Phù vội nhìn đi nơi khác: “Cậu…cậu…”

Cô có chút xấu hổ buồn bực, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp từ nhỏ khiến cô không thể nói ra mấy lời mắng chửi khắc nghiệt được.

Tông Bách bất chấp tất cả, giọng nói lười biếng: “No ấm tư dục là chuyện bình thường không phải sao?”

(No ấm tư dục, cơ hàn khởi đạo tâm: No ấm thì nghĩ đến chuyện dâʍ ɖu͙©, đói lạnh sinh lòng trộm cắp)

Đúng là hay cãi chày cái cối không cần lý lẽ!

Bạch Phù xoay người đi, không thèm nhìn anh.



Nhưng cảm xúc ở trên bụng vừa rồi vừa cứng vừa hơi nóng, cô không thể nào quên được.

Đúng lúc này, anh lại thay đổi tư thế.

“Cậu trốn cái gì? Chẳng lẽ cậu không như vậy à?”

“Cậu im lặng đi!”

Giận rồi?

Tông Bách nhìn cô, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy được một cảm xúc khác ngoài vẻ thong dong bình tĩnh của cô.

Cô không giống với những nữ sinh cùng tuổi, cô không biết thẹn thùng, nổi giận hay làm nũng.

Từ trước đến nay cô đều bình thản như một mặt hồ không gợn sóng vậy.

Bỗng nhiên anh muốn nhìn thấy cảm xúc khác của cô.

Bạch Phù còn tưởng anh đã thôi rồi, phía sau lại truyền đến giọng nói của anh: “Cậu có tò mò không?”

Cô không muốn trả lời, nhưng cô lại không thể ngó lơ người khác: “Tò mò cái gì?”

Người phía sau có động tĩnh, sột soạt đứng lên đi tới trước mặt cô.

Vạt áo cọ qua mặt Bạch Phù, cô hơi nghiêng người tránh đi, đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với “túp lều” của anh.

Cô sửng sốt lui về sau, tuy trong lòng đã hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Giây tiếp theo, Tông Bách bắt lấy tay cô rồi ấn lên dươиɠ ѵậŧ của mình.

Thiếu niên dịu giọng dụ dỗ: “Cậu không muốn nhìn thấy nó à?”