Chương 13

Lục Chấp không suy nghĩ sâu, đơn giản nói với Giản Úc: "Đầu óc Tần Diễn có vấn đề, cậu ít nói chuyện với hắn thì hơn."

Giản Úc cười một chút, không nói gì.

Bản thân Lục tiên sinh không cẩu thả, nhưng kết giao với hai người bạn rất thú vị.

Một Lâm Bác Vũ, một Tần Diễn.

Bên này, Tần Diễn giậm chân: "Anh Lục, sao lại nói tôi như vậy? Hôm nay tôi cố ý đến thăm chị dâu!!"

Lục Chấp vẻ mặt lạnh nhạt: "Hiện tại thấy được rồi, có thể đi."

Tần Diễn: "..."

Hắn thay đổi khí thế vừa rồi, yếu đuối nói: "Hiện tại đã là giữa trưa, các người không chuẩn bị thuận tiện mời tôi ăn một bữa cơm sao? Tiền túi gần đây của tôi đã bị tịch thu hết, đã rất lâu rồi tôi chưa được một bữa ăn ngon nha."

Tần Diễn là Tam thiếu gia Tần gia, phía trên còn có hai ca ca ruột, năng lực của hai ca ca kia đều rất mạnh.

Tần Diễn không cần lo lắng đến việc làm ăn trong nhà, tự nhiên liền dưỡng thành tính cách ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều là mê chơi. Chẳng qua điều này cũng có chút xấu, phàm là hắn làm sai một chút gì đó, hai anh trai liền khấu trừ tiền tiêu vặt của hắn.

Lúc này, Lục Chấp lạnh lùng trả lời: "Không mời."

Tần Diễn: "..."

Nói là nói như vậy, cuối cùng Lục Chấp vẫn dẫn Tần Diễn cùng đi ăn cơm.

Ba người rời khỏi tập đoàn.

Trên đường đi, Lục Chấp hỏi Giản Úc: "Muốn ăn gì?"

Giản Úc buổi sáng mới truyền dịch, xem như là một bệnh nhân, tất nhiên là phải hỏi ý kiến của hắn.

Giản Úc hơi ngẩn ra, ở đây có ba người, hắn không ngờ Lục Chấp lại tham khảo ý kiến của mình.

Hắn thoáng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Chấp.

Lục Chấp tiếp xúc với tầm mắt của hắn, lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không." Giản Úc lắc đầu một cái, lập tức nói: "Ăn đồ ăn Trung Quốc được không?"

Hắn muốn uống một bát canh ấm áp.

Lục Chấp trả lời: "Có thể."

Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm yếu ớt của Tần Diễn: "Cái kia, tôi có thể gọi một chút đồ tôi muốn ăn không?"

Lục Chấp liếc hắn một cái: "Không được."

Tần Diễn: "Ai da."

Trên mặt tỏ vẻ biết điều: "Một bóng đèn như tôi không nên đưa ra yêu cầu, có thể cọ cơm là phúc lắm rồi."

Dọc theo đường đi, Tần Diễn đều đi theo Giản Úc, rầm rì nói chuyện.

Chuyện nói đến đại đa số là chuyện trong giới nhà giàu, cái gì hai vợ chồng đội mũ xanh cho nhau, nhà nào có con riêng, phi thường cẩu huyết.

Giản Úc vốn không có hứng thú với những chuyện này, nhưng Tần Diễn nói rất sinh động, làm cho người ta giống như đang ở trong cuộc, hắn không khỏi chen vào mấy câu.

Lúc này, Lục Chấp vẫn trầm mặc nói với Giản Úc: "Bớt nghe những thứ này."

Giản Úc mờ mịt nháy mắt: "Sao thế?"

Ánh mắt của hắn rất sáng, trong suốt giống như con ngươi của nai con, lúc nghiêm túc nhìn một người, rất dễ làm cho đối phương sinh hảo cảm.

Lục Chấp dừng một chút, nói: "Nghe nhiều dễ trở nên ngốc nghếch."

Giản Úc còn chưa nói gì, Tần Diễn đã giậm chân nói: "Anh Lục, ý của anh là tôi rất ngốc?"

Lục Chấp thản nhiên nhìn lướt qua hắn một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Tần Diễn: "..."

Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp như vậy, lại cảm thấy có chút mới lạ.

Hắn phát hiện, ở trước mặt bằng hữu, Lục Chấp rõ ràng thoải mái một chút so với bình thường.

Như vậy thật tốt, luôn căng thẳng như dây đàn cũng sẽ rất mệt mỏi.

Chẳng bao lâu bọn họ đến một nhà hàng Trung Quốc.

Nhà hàng này đẳng cấp rất cao, mỗi ngày chỉ cố định tiếp khách mười bàn, còn cần phải đặt trước.

Đương nhiên, có Lục Chấp ở đây, bọn họ không cần hẹn trước, quản lý tự mình đi ra nghênh đón bọn họ, một đường cung kính nói chuyện với Lục Chấp.

Giản Úc không cần ứng phó người khác, liền đặt lực chú ý ở bối cảnh chung quanh.

Nhà hàng Trung Quốc này được trang trí rất đặc biệt, rất có phong cách, có núi giả, có tre xanh, sương mù lượn lờ, giống như một xứ sở thần tiên.

Người quản lý dẫn họ đến một trong những phòng riêng, khom người đưa thực đơn: "Mời các ngài gọi món."

Sau khi gọi món, người quản lý cũng cung kính lui ra ngoài.

Tần Diễn nhất thời kích động nói: "Lần trước tôi muốn tới nơi này, đáng tiếc đã kín bàn, không thể đặt thành công."

Nói xong, hắn nghĩ tới cái gì, trông mong nhìn Giản Úc: "Chị dâu, sau này tôi có thể thường xuyên ở cùng một chỗ với chị không? Như vậy anh Lục sẽ dẫn tôi đi ăn cơm nhiều hơn."

Giản Úc cười cười, không dám tùy tiện đáp ứng.

Hôm nay Lục Chấp tham khảo ý kiến của mình, hẳn là chỉ là một tình huống đặc biệt phải không? Về sau cũng không nhất định sẽ như vậy, vậy hắn tự nhiên cũng không thể đáp ứng Tần Diễn.

Hơn nữa, một năm sau, khi thỏa thuận hết hạn, hắn sẽ rời đi.