Chương 14

Chốc lát sau, nhân viên phục vụ mang thức ăn vào.

Bọn họ tổng cộng gọi bảy món ăn, mọi thứ đều có đầy đủ màu sắc và hương vị.

Giản Úc đặc biệt thích ăn một trong những món cá chua cay.

Thịt cá tươi ngon, vị chua và cay đều vừa vặn, không hổ là một nhà hàng một ngày chỉ tiếp đãi mười bàn.

Giản Úc ăn uống rất đẹp, tư thế ngồi nhu thuận, tuy rằng hắn rất thích mỹ thực, nhưng đều nhai kỹ nuốt chậm, hơn nữa thân thể không tốt lắm, lượng thức ăn cũng không lớn.

Có điều, trong khi ăn một miếng thịt cá, Giản Úc vô tình ăn phải một miếng ớt.

Hắn theo bản năng hít vào, không nghĩ tới ớt trượt qua cổ họng hắn, nhất thời càng cay.

"Khụ khụ khụ..."

Giản Úc không nhịn được nghiêng đầu, che miệng ho khan.

Hắn vốn bị hen suyễn, ho như vậy, ngược lại tình huống càng thêm nghiêm trọng, ho đến không ngừng được.

Lục Chấp thấy hắn ho không ngừng, ho đến hốc mắt đều ướŧ áŧ, lập tức đỡ lấy Giản Úc, bảo hắn hơi ngồi thẳng một chút, trầm giọng trấn an nói: "Giản Úc, đừng ho."

Những người bị hen suyễn là như vậy, nếu ho dữ dội, xác suất cao có thể gây ra cơn hen suyễn.

Giản Úc tựa vào khuỷu tay Lục Chấp, hô hấp dồn dập, lông mi ướŧ áŧ, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.

Sau khi nghe Lục Chấp nói xong, hắn liều mạng ức chế cơn ho khan, nhưng hốc mắt lại càng thêm ẩm ướt.

Hắn theo bản năng nắm lấy góc áo Lục Chấp.

Lục Chấp nhìn thoáng qua tay hắn, lập tức ngước mắt lên, bưng một tách trà lên đút đến bên miệng hắn: "Uống một chút."

Giản Úc cúi đầu, nhấp một ngụm, lúc ngẩng đầu lên, trên môi đã mang theo ánh nước, làm môi có vẻ có chút huyết sắc.

Tần Diễn ở đối diện gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, hết lần này tới lần khác hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể gãi tai gãi má, vẻ mặt lo lắng nhìn Giản Úc: "Chị dâu, chị cảm giác khá hơn chưa?"

"Khá hơn rồi."

Vài phút sau, Giản Úc rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn ngồi thẳng người, buông ra góc áo đang nắm trong tay.

Lúc này hắn mới phát hiện mình bóp nhăn cả âu phục của Lục Chấp, đủ để thấy vừa rồi dùng sức đến mức nào.

Giản Úc nhất thời có chút ngượng ngùng, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Lục tiên sinh, góc áo ngài ..."

Lục Chấp hiển nhiên sẽ không để ý chuyện nhỏ này, thản nhiên nói: "Không có việc gì."

Nói xong, hắn nhớ tới lời nói của Lâm Bác Vũ, thuận tiện hỏi Giản Úc: "Thân thể cậu rất không tốt, có muốn đi kiểm tra toàn thân hay không?"

Giản Úc mím môi, lắc đầu một cái: "Không cần."

Hắn thân là người xuyên sách, không gì hiểu rõ hơn thân thể này, bình thường rất bệnh nhược, có hen suyễn, hơn nữa hai năm sau còn có thể mắc bệnh nan y.

Căn bản không cần đến bệnh viện kiểm tra, cũng đã biết hết.

Thấy Giản Úc không muốn, Lục Chấp không nói nhiều, dù sao quan hệ hiện tại của hai người cũng không thân mật đến mức có thể mạnh mẽ mang đối phương đến bệnh viện.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Lục Chấp vang lên.

Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau khi thấy rõ người gọi, nhíu mày một chút, cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ sau khi hắn đi, Tần Diễn ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, sợ hãi nói: "Chị dâu, tình huống chị vừa rồi rất nghiêm trọng a, cũng may anh Lục ở đây, nếu không, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Giản Úc gật đầu: "Ừ, nhờ anh ấy."

Ngẫm lại, Lục Chấp đã giúp hắn nhiều lần.

Chủ yếu là tính cách của Lục Chấp bình tĩnh, sau khi gặp phải tình huống khẩn cấp, sẽ nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết.

Giản Úc nghĩ tới đây, theo bản năng nhìn ra cửa sổ thủy tinh.

Lúc này, Lục Chấp đang cầm điện thoại di động ở đó nghe điện thoại, sắc mặt nghiêm túc, trầm như băng giá.

Cách kính, cũng không thể nghe rõ bên ngoài đang nói cái gì.

Giản Úc theo bản năng hỏi: "Lục tiên sinh đây là nhận được điện thoại của ai?"

Tần Diễn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, sau đó bĩu môi: "Còn có ai khác? Chắc là người nhà."

Giản Úc nhớ tới, ngày Trần Hoài đón hắn đã nói qua, quan hệ giữa Lục Chấp và gia đình không tốt lắm.

Bản thân Tần Diễn là một người có tính tình yêu ghét rõ ràng, huống chi Lục Chấp còn là người mà hắn đặc biệt tôn kính, hắn nhất thời giống như bị đạp phải đuôi, nói tiếp: "Quan hệ nhà anh Lục rất phức tạp, trước kia lục bá mẫu từng kết hôn một lần, còn sinh một đứa con trai, về sau không biết tại sao, lại cùng Lục bá bá kết hôn, sinh hạ anh Lục. Sau đó, Lục bá mẫu này đặc biệt thiên vị, rõ ràng hai người đều là con ruột của bà, bà hết lần này tới lần khác đối với đứa con trai nhỏ lại mặc kệ không hỏi, mọi việc đều chỉ lo cho con trai lớn."

Tần Diễn tức giận nói: "Tôi nhất thời cũng không nói rõ ràng, cho chị một ví dụ là biết. Đó là hơn mười năm trước, có một ngày, lục bá mẫu mang theo hai đứa con trai ra đường, nhìn thấy một người bán hồ lô đường phèn, lúc ấy đã rất muộn, hồ lô đường phèn chỉ còn lại một chuỗi cuối cùng. Rõ ràng là anh Lục nói mình muốn ăn hồ lô đường phèn, lục bá mẫu lại mua chuỗi hồ lô đường phèn kia cho con trai lớn..."

Nghe đến đó, Giản Úc thần sắc khẽ động, lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ.