Chương 7

Có lẽ là nguyên nhân trong phòng tương đối ấm áp, Lục Chấp cởi bỏ bộ âu phục màu đen bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo được xắn lên khuỷu tay, lộ ra một cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ.

Áo trắng quần đen, ngoại trừ có vẻ hắn càng thêm anh tuấn cao ngất ra, tựa hồ so với bình thường nhiều hơn một chút nhân tính.

Hô hấp Giản Úc dần dần vững vàng.

Thấy hắn đã không sao, Lục Chấp đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ của Giản Úc, đóng cửa lại.

Phòng ngủ trở nên yên tĩnh trở lại.

Giản Úc chậm rãi nằm trên gối đầu, trong lòng còn sợ hãi.

Thật vất vả mới chịu đựng được một đêm, sắp đến lúc bình minh, Giản Úc mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Hơn 10 giờ sáng hôm sau.

Giản Úc rời giường, sau khi rửa mặt, đi xuống lầu.

Chuyện tối hôm qua vẫn khiến trí nhớ của hắn khắc sâu, theo bản năng đánh giá bốn phía một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Chấp.

Hắn đến phòng ăn, hỏi dì Trương : "Lục tiên sinh đã đi ra ngoài?"

Dì Trương cười nói: "Đúng, hơn bảy giờ đã ra ngoài."

Giản Úc gật đầu.

Hắn vốn định cảm tạ Lục Chấp lần nữa, xem ra tạm thời không có cơ hội.

Lúc này, dì Trương bưng một cái đĩa đi ra, vẻ mặt từ ái: "Cậu hôm qua không phải nói tôi làm bánh cua vàng rất ngon sao? Hôm nay tôi cố ý làm một lần nữa, cậu ăn luôn cho nóng."

Giản Úc thôi không suy nghĩ, cười cong mắt: "Cám ơn dì Trương."

Tay nghề của dì Trương đặc biệt tốt, mỗi một cái bánh cua đều thơm ngon mọng nước, Giản Úc ăn hai cái liên tiếp, cực kỳ thỏa mãn.

Đang ăn, hắn nghĩ ra một chuyện, vì thế hỏi dì Trương: "Lục tiên sinh vẫn luôn bận rộn như vậy sao?"

Dì Trương trả lời: "Đúng vậy. Tôi đến biệt thự cũng đã nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không thấy Lục tiên sinh nghỉ ngơi. Mỗi ngày chưa đầy tám giờ đã đi ra ngoài, vẫn thường xuyên ở trong tập đoàn không trở về."

"Như vậy sao." Giản Úc chậm rãi cắn một miếng bánh cua, trên vỏ bánh lưu lại một hàng dấu răng chỉnh tề.

Nói như vậy, vậy chẳng phải bọn họ không có thời gian kết hôn sao?

Hiện tại hắn đang trong kỳ nghỉ đông học kỳ cuối năm thứ ba, chờ qua năm mới sẽ đi học lại, mà Lục Chấp cũng vẫn bận rộn như vậy.

Chẳng qua những chuyện này cũng không tới phiên hắn hao tâm tổn trí, hắn cũng lười suy nghĩ, mọi việc đều giao cho Lục Chấp đối phó là được.

Dì Trương nói vài câu, mở điện thoại ra: "Lục tiên sinh không chỉ là liều mạng làm việc, nghe nói hắn đã như vậy từ thời sinh viên, sau đó còn thi đậu vào trường kinh doanh của Đại học Hoa Thanh."

Đại học Hoa Thanh?

Động tác ăn uống của Giản Úc đình chỉ.

Hắn xuyên đến cũng đã được một thời gian, đối với thế giới này cũng có hiểu biết đại khái. Đại học Hoa Thanh là học phủ hàng đầu cả nước, có thể thi đậu vào đó đều là người nổi bật.

Xem ra, thời sinh viên Lục Chấp cũng rất nghiêm khắc kỷ luật mình.

Nghĩ tới đây, Giản Úc thoải mái cắn một miếng bánh.

Ngon vãi.

Người như hắn, chỉ cần nằm chảy thây tại chỗ là được rồi.

Lúc này đây, Lục Chấp lại liên tục ba ngày cũng không về nhà.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh sáng chiếu rọi muôn nơi.

Giản Úc tựa vào tatami trước cửa sổ sát đất, rảnh rỗi vô sự, đọc xong một quyển truyện tranh.

Quyển truyện tranh này là của con trai dì Trương, đứa bé kia gần đây đi tham gia lớp đào tạo, qua một thời gian mới trở về.

Hiển nhiên, dì Trương đối đãi với Giản Úc như tiểu bối nhà mình, sợ mỗi ngày hắn ở nhà nhàm chán, cố ý tìm cho hắn một ít đồ giải sầu, ngoại trừ truyện tranh ra, còn có một khối Rubik và Lego.

Trên thực tế, Giản Úc cũng không cảm thấy nhàm chán, cuộc sống vô ưu vô lự như vậy, hắn hài lòng chết được.

Có điều hắn cũng không cự tuyệt ý tốt của bà Trương, lễ phép tiếp nhận những thứ kia.

Sau khi đọc truyện tranh, Giản Úc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, coi như thư giãn đôi mắt mình.

Hắn để ý thấy một bãi đất trống phía sau biệt thự.

Khu biệt thự này tấc đất tấc vàng, để đảm bảo sự riêng tư của mỗi gia đình, các toà biệt thự đều cách nhau rất xa.

Chung quanh biệt thự này của bọn họ có khu đất rộng lớn, trong đó phía sau biệt thự có một mảnh địa phương đặc thù, có lẽ trước kia là hoa viên, nhưng hoa cỏ đều bị nhổ bỏ.

Giản Úc đi xuống lầu, tìm được dì Trương: "Phía sau biệt thự trước kia là vườn hoa sao? Sao bây giờ lại trống rỗng?"

Dì Trương trả lời: "Đúng vậy, trước đây trồng một ít hoa cỏ vận chuyển từ nước ngoài về, đại khái là khí hậu không thích hợp, tất cả đều héo rũ."

Đôi mắt của Giản Úc sáng lên: "Vậy, tôi có thể trồng cây trên đó không?"

Dì Trương cười nói: "Đương nhiên có thể a, dù sao cũng là đất trống."

Giữa trưa, Lục Chấp trở về, Trần Hoài ôm một xấp văn kiện, đi theo phía sau hắn.

Bình thường ở cửa đều có người nghênh đón, nhưng hôm nay lại trống rỗng.

Trần Hoài có chút kinh ngạc đánh giá một vòng: "Mọi người đi đâu vậy? Cậu Giản cũng không có ở đây."

Lục Chấp thần sắc vẫn không thay đổi, tiện tay cởϊ áσ khoác ngoài, treo trên cánh tay.

Lúc này, từ phòng bếp truyền đến động tĩnh, dì Trương từ bên trong đi ra, thấy Lục Chấp, vui vẻ cười nói: "Lục tiên sinh đã trở lại, tôi vừa vặn đang chuẩn bị cơm trưa."

Giọng Lục Chấp nặng nề: "Giản Úc đâu?"

Nhắc tới Giản Úc, dì Trương liền cười tủm tỉm: "Cậu Giản dẫn người ra phía sau biệt thự trồng rau. Kể từ khi cậu Giản đến, biệt thự của chúng ta trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều."

"Trồng rau?"

Lục Chấp hơi giật mình, trong cuộc sống của hắn, từ này cực kỳ xa lạ.

"Đúng vậy." Dì Trương tích cực khuyên nhủ, "Nếu không Lục tiên sinh đi xem một chút?"

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Lục Chấp vốn muốn đi thư phòng lại xoay bước chân, đi về phía sau biệt thự.

Trần Hoài đặt văn kiện trong tay lên bàn trà trong phòng khách, đi theo.