Chương 8

Bãi đất trống phía sau biệt thự.

Giản Úc cùng một số người giúp việc đang trồng bắp cải và củ cải.

Vốn Giản Úc còn muốn trồng một ít thứ khác, ví dụ như dâu tây, dưa hấu các loại, nhưng hiện tại là mùa đông, không thể trồng những loại này, chỉ có thể đợi mùa xuân năm sau.

Giản Úc là một người sợ lạnh.

Mặc dù thời tiết hôm nay coi như ấm áp, hắn vừa ra ngoài, liền mặc thành tròn trịa, không chỉ mặc một chiếc áo lông ngắn màu trắng, còn đeo một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc màu đen.

Cả người hắn đều tắm trong ánh mặt trời, thoạt nhìn tươi mới lại xinh đẹp, đang cầm một gốc củ cải, khoa tay múa chân trước mặt Đại Bạch: "Đại Bạch, mày có biết trồng rau không? Trong đầu mày hẳn là không có chương trình trồng rau đâu nhỉ? Chờ mày học được, mày cũng phải trồng!"

"Được, chủ nhân."

Robot Đại Bạch đi theo phía sau Giản Úc, ánh mắt không ngừng chớp động, giống như là đang tiếp thu công việc này.

Chẳng qua có thể tiếp thu thành công hay không, chính là một chuyện khác.

Những người giúp việc khác cũng rất vui vẻ.

"Bắp cải này ba tháng là có thể ăn chứ?"

"Nói không chừng không cần lâu như vậy."

"Cậu Giản, cậu muốn ăn củ cải làm món gì? Tôi đã học được kỹ thuật ướp củ cải khô ở quê, đến lúc đó có thể làm cho cậu ăn."

“......”

Lục Chấp đến, vừa lúc đã nhìn thấy một màn này.

Trần Hoài cảm thán nói: "Hình như gần đây trong biệt thự náo nhiệt hơn rất nhiều."

Thỉnh thoảng hắn sẽ đến biệt thự, thay Lục Chấp cầm giấy tờ gì đó, bởi vậy đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tương tự. Trước kia lúc hắn đến biệt thự, người giúp việc đều thật cẩn thận, mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, hiện tại lại cùng nhau chơi đùa cười nói.

Lúc này, một người giúp việc tinh mắt phát hiện Lục Chấp, lập tức hô một tiếng: "Lục tiên sinh."

Những người hầu khác thấy thế, cũng đều buông tay mà đứng cúi người.

Giản Úc vừa mới trồng xong một gốc cây củ cải, nghe được động tĩnh, đứng thẳng dậy.

Sau khi nhìn thấy Lục Chấp, con ngươi hắn sáng lên, chạy tới: "Lục tiên sinh."

Làn da Giản Úc rất trắng, lúc này bởi vì lao động, mơ hồ lộ ra một chút đỏ, thoạt nhìn so với bình thường khỏe mạnh hơn nhiều.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống, ở cuối lông mi của hắn nổi lên tia sáng màu vàng.

Lục Chấp cao gần một mét chín, cao hơn Giản Úc hơn nửa cái đầu, bởi vậy phải rũ mắt nhìn Giản Úc trước mặt, thanh âm trầm thấp: "Muốn trồng rau?"

"Vâng." Giản Úc vui vẻ gật đầu, "Tự mình trồng, so với mua bên ngoài sạch sẽ hơn rất nhiều."

Chủ yếu là kiếp trước hắn chết trong cơn đói, cho nên đối với chuyện ăn uống đặc biệt để ý, không muốn nhìn một mảnh đất màu mỡ như vậy bị để không.

Lục Chấp thản nhiên "Ừ" một tiếng, không đánh giá gì.

Bản thân hắn không thể trồng rau, lấy thời gian trồng rau đặt tại nơi làm việc, hắn có thể xử lý rất nhiều tài liệu.

Nhưng mà, hắn cũng sẽ không can thiệp vào hành vi của Giản Úc, nguyện ý cho đối phương đủ tôn trọng.

Huống hồ, hắn ngước mắt nhìn lướt qua hơn phân nửa cây giống đã trồng, đung đưa trong gió nhẹ...

Nhìn qua như vậy cũng tốt hơn là để đất trống.

Sau khi thu hồi tầm mắt, hắn nói, "Vậy cậu tiếp tục trồng, tôi còn có việc, đi trước."

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Lục Chấp xoay người định đi, trước khi đi, hắn phát hiện ra một chuyện.

Má bên phải Giản Úc, gần bên tai dính một ít bùn.

Lục Chấp có chút sạch sẽ, huống hồ làn da Giản Úc quá trắng, sau khi dính bùn đất, thật giống như băng tuyết trắng tinh bị người hắt lên một bãi mực.

Lục Chấp giơ tay lên một chút, lập tức buông xuống, quay ra nói với Trần Hoài: "Lấy khăn ướt ra."

"Vâng." Trần Hoài vội vàng đưa tay vào túi.

Buổi sáng, có một khách hàng tới tập đoàn, vị khách hàng kia không cẩn thận dính mực trên tay, vì thế Trần Hoài đi mua khăn ướt. Không dùng hết, thuận tay bỏ vào túi.

Không nghĩ tới trước mắt vừa vặn phát huy tác dụng.

Lục Chấp nhận lấy khăn ướt Trần Hoài đưa tới, mở ra, từ bên trong kéo ra một cái khăn, lập tức đưa cho Giản Úc: "Gần lỗ tai có bùn, lau một chút."

"Hả? À." Giản Úc đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhận lấy khăn ướt.

Giản Úc nhẹ nhàng lau mặt, mà Lục Chấp đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, giống như đang giám sát hắn có lau sạch hay không.

Ánh mặt trời chiếu lên người hai người, một màn này đặc biệt đặc sắc.

Trần Hoài không biết tại sao, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm khái.

Không hiểu sao lại có loại cảm giác Lục tổng đang nuôi con trai.

Chẳng qua hắn rất nhanh xua tan loại ý nghĩ này, Lục tổng mới 28 tuổi, làm sao có thể có đứa con trai lớn như cậu Giản?