Chương 4: Tuyến thể mềm mại

Có một tiếng răng rắc vang lên.

Tɧẩʍ ɖυng Dung khóa cửa lại, vỗ vỗ tay, uyển chuyển xoay người rời đi.

"Ư ư …..ư ư!!! "

Cậu hận chính mình, tại sao lại vô dụng như vậy, sao cậu lại rơi vào bẫy của Tɧẩʍ ɖυng Dung như vậy, còn bị cậu ta nhốt ở cái nơi quỷ quái này!

Càng tệ hơn nữa, là Thẩm Trì Noãn đột nhiên cảm thấy khắp nơi trên cơ thể đều cảm thấy nóng, khó chịu.

Đối với Tɧẩʍ ɖυng Dung mà nói, đây là một trò đùa, nhưng đối với Thẩm Trì Noãn, đây là một rắc rối lớn.

Toàn thân giống như bị một ngọn lửa lớn đốt cháy, khiến cho hai bên má của cậu đỏ ửng lên, trên trán mồ hôi cứ lăn xuống khuôn mặt trắng trẻo non nớt của cậu.

Tí tách.

Từng phút từng giây ở đây ngày càng trở nên khó khăn!

Thẩm Trì Noãn đột nhiên giật mình, cậu bất giác nhận ra rằng nhất định Cố Quý Lễ đã bỏ thuốc vào ly nước cam.

“Có ai không, cứu tôi với!” Thẩm Trì Noãn trong lòng cầu cứu, nhưng hai chân cậu đột nhiên mềm nhũn, vô lực khuỵu xuống.

KHÔNG ĐƯỢC!

Mình tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết được!

Thẩm Trì Noãn cắn môi, cậu tự nhủ với chính mình không thể bị vận xui này lấn át, ông trời cho cậu sống lại thêm một lần nữa, sẽ không để cậu lại tới đây chịu khổ!

“Bang bang bang!!!” Thẩm Trì Noãn cầm lấy một cây chổi trên mặt đất, cậu dùng cán chổi gõ mạnh vào cánh cửa sắt.

“Làm ơn, có ai không cứu tôi với…” Thẩm Trì Noãn trong lòng thầm cầu cứu.

Đôi mắt cậu bắt đầu đỏ lên, cơ thể ngày càng thêm khó chịu, giống như một ngọn lửa đang cháy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nước mắt cậu không tự chủ được mà chảy xuống.

“Hức…” Thẩm Trì Noãn phát lên một tiếng không rõ ràng.

Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của ai đó.

Đó là đôi ủng quân đội màu đen trên sàn gỗ nhẵn.

"Bang bang bang..."

Lúc này, Bạc Tư Khiêm đang định ra ngoài hút một điếu thuốc, nhưng hắn lại phát hiện ra có động tĩnh trong phòng Chứa đồ.

Âm thanh rất khác lạ, giống như có ai đó đang bị nhốt bên trong không thể thoát ra ngoài, còn có cả tiếng khóc của ai đó nữa.

Bạc Tư Khiêm từ trước đến nay rất cẩn thận, hắn cúi xuống, ngồi xổm nhìn vào bên trong qua một vết nứt đen trên cửa.

Thấy được một đôi giày da màu nâu sẫm.

Chắc chắn là có ai đó đang bị nhốt ở bên trong.

May mắn là, ổ khóa trên cánh cửa đã cũ nát, bị mòn và rỉ sét một chút.

Huống chi, Bạc Tư Khiêm là một alpha cấp SS, là một người quyết đoán, ai cũng phải kinh hãi khi nhìn thấy hắn, một ổ khoá cũ nát sao có thể làm khó được hắn?

Bang! ! ! Lách cách!

Một tia ánh sáng màu đỏ xẹt qua khiến cho ổ khoá bị phá vỡ một cách dễ dàng!

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Thẩm Trì Noãn như nhìn thấy vị cứu tinh xuất hiện trước mặt mình.

Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh quân trang phối với quần dài màu đen lịch sự, hắn đi một đôi ủng quân đội được làm bằng da chất lượng cao, khuôn mặt đẹp không tỳ vết nhưng lại có chút lạnh lùng, cơ thể khoẻ mạnh toát lên một ánh hào quang lấp lánh, dường như có thể làm rung chuyển toàn bộ vũ trụ.

"Ưʍ..." Đột nhiên một tiếng rêи ɾỉ bị đè nén vang lên, trong căn phòng chứa đồ nhỏ bé, pheromone mùi kẹo sữa do Thẩm Trì Noãn toả ra trong nháy mắt đạt đến cực điểm, mùi hương ngọt ngào đến mê người, như muốn dụ dỗ người ta phạm tội.

Trái tim của Bạc Tư Khiêm đập mạnh, ngay lập tức, ánh mắt của hắn tràn đầy sự hưng phấn cùng ham muốn tấn công.

Thẩm Trì Noãn bị du͙© vọиɠ chi phối, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt ướŧ áŧ long lanh như mắt thỏ. Quần áo xộc xệch, để lộ bờ vai tròn trịa trắng nõn, tuyến thể mềm mại đã nóng như cái bánh bao vừa mới hấp xong, nóng đến phát sợ.