Chương 7: Hình Phạt

“Quỳ xuống, quỳ xuống cho tao!” Thẩm Lai Đức tức giận đến đỏ mặt, l*иg ngực bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống.

Ngay khi bọn họ vừa về đến nhà, Tɧẩʍ ɖυng Dung đã lập tức mách cha của họ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Trì Noãn liền bị cha mình là Thẩm Lai Đức trừng phạt nghiêm khắc.

Thẩm Trì Noãn ngoan ngoãn quỳ gối xuống khoảng trống lạnh lẽo trước cửa, Lục Mạn Trân còn cố ý sai người hầu mang thêm một chậu nước đến, bảo cậu cầm! Nhằm tăng thêm mức độ trừng phạt!

Thẩm Trì Noãn không cảm thấy ngạc nhiên với kết quả này.

Bọn họ vốn dĩ đã hợp tác với nhau để hãm hại cậu, người được cậu gọi là cha chưa bao giờ coi cậu là con ruột của mình.

Thẩm Lai Đức tức giận đến phát run, tức giận nói nói: "Mày được lắm! Sao mày dám tặng cho Cố Quý Lễ một món quà như vậy! Mày có biết trước đây, Cố Quý Lễ đã nhiều lần đến nhà họ Thẩm để cầu hôn mày rồi không, nếu không phải tại cha mẹ Cố Quý Lễ không đồng ý, thì đáng lẽ bây giờ mày đã là người của Cố Quý Lễ!"

Thẩm Trì Noãn cúi đầu, thậm chí không thèm nhìn Thẩm Lai Đức một cái, cậu coi cha đã chết từ lâu.

Thẩm Lai Đức tiếp tục buộc tội Thẩm Trì Noãn đủ điều, ông ta chỉ vào mũi mình tức giận nói: “Trước đây, lão Lôi Bỉnh Thâm đã già, cho nên mày từ chối kết hôn cũng không sao, nhưng Cố Quý Lễ là người vừa có tiền , cao ráo, lại còn đẹp trai như vậy mà mày vẫn cũng không chịu đồng ý!"

"Cha, người ta vẫn hay nói, người xấu càng hay làm những chuyện quái đản! Trì Noãn em ấy còn không biết xấu hổ, tự cho mình là thanh cao, hết lần này đến lần khác đùa giỡn tình cảm của người khác..." Tɧẩʍ ɖυng Dung đứng bên cạnh, thêm dầu vào lửa.

Thẩm Trì Noãn sắc mặt lãnh đạm.

Cậu thấy mình không sai, người sai chính những kẻ tự cao tự đại này.

Lục Mạn Trân khoanh tay trước ngực sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Trì Noãn, bà ta khinh thường nói: "Nếu mày muốn tao nói, thì để tao nói cho mày biết, mày đây chính là đang trả thù Cố Quý Lễ. Cố Quý Lễ không dám cãi lời cha mẹ cậu ta, vì vậy mày cố tình sử dụng chiêu trò này để tiếp cận Cố Quý Lễ ... ..."

“???” Thẩm Trì Noãn cảm thấy não của mẹ kế có vấn đề! sao lại có thể hiểu theo ý này… chỉ số IQ thật đáng lo ngại.

“Được rồi, tôi đi vào phòng đây, còn mày quỳ xuống tự kiểm điểm!” Thẩm Lai Đức nói.

Thẩm Trì Noãn giơ cao hai tay run run cầm chậu nước mím chặt môi. Tɧẩʍ ɖυng Dung cảm thấy buồn chán nên cậu ta đi theo Lục Mạn Trân vào trong nhà, bên ngoài chỉ còn lại Thẩm Trì Noãn.

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Người hầu Trương Lệ Yến đi ra, cô vội vàng cúi xuống nói với Thẩm Trì Noãn: "Cậu chủ, mau đặt cái chậu xuống! Bọn họ đều vào trong nhà làm việc rồi!"

Thẩm Trì Noãn muốn đặt chậu nước xuống, nhưng tay cậu đều đã tê cứng, bây giờ đặt xuống lại càng khó khăn hơn.

Trương Lệ Yến nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cậu cô mới nhận ra tay cậu đã tê cứng cả rồi, vội vàng lấy chậu nước xuống cho cậu.

Cô thở dài, nói: “Bọn họ cũng thật là, ông chủ yêu vợ mới như vậy, hoàn toàn không coi cậu chủ là con ruột của mình…Vợ trước của ông chủ thật tốt bụng, đối đãi với người hầu chúng tôi rất tốt, nhưng bây giờ, tôi không thể chịu đựng được nữa!"

Thẩm Trì Noãn có thể hiểu được tâm tình của Trương Lệ Yến, khi mẹ cậu còn sống, mẹ cậu rất dễ gần và tốt bụng luôn chia sẻ những đồ tốt đẹp với người hầu của mình, nhưng còn bây giờ, Lục Mạn Trân này quá độc đoán, ngay cả khi có thức ăn còn dư thừa bà ta đều sẽ đem chỗ thức ăn thừa đó đổ đi, bà ta không muốn phân phát chỗ thức ăn đó cho những người hầu...

Lý do là vì người hầu không được đối xử như chủ nhân của mình, ngay cả đồ ăn thừa của họ cũng không được ăn!

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra!

Lục Mạn Trân từ bên trong đi ra.

Bà ta tức giận trừng mắt, chỉ vào mũi Trương Lệ Yến mắng chửi: "Được lắm! Cô cũng giỏi thật, dám bênh vực cho thằng câm này, còn tự ý lấy chậu nước trên đầu nó xuống! đúng là cái loại người làm thuê thấp hèn !"

Nói xong, Lục Mạn Trân thẳng tay tát vào mặt người hầu! Trương Lệ Yến bị tát một cái thật mạnh, khiến cô sợ đến mức không dám thở.