Chương 6: Món quà bất ngờ

Cố Quý Lễ không đưa Thẩm Trì Noãn quay lại sảnh khiêu vũ mà hắn ta đưa cậu đến một khu vườn ở phía sau.

Cái cảnh tượng này rất quen thuộc, trước đây, Cố Quý Lễ đã ép cậu quan hệ tìиɧ ɖu͙© ở đây.

"..." Sắc mặt Thẩm Trì Noãn tái nhợt đi, cậu liều mạng giãy giụa, cố gắng thoát ra khỏi ý đồ trói buộc cậu của Cố Quý Lễ.

Thấy cậu tựa hồ không nguyện ý, sắc mặt Cố Quý Lễ trầm xuống, sau đó giả vờ ôn nhu nói: "Noãn Noãn... Tôi muốn đưa em đi hoa viên tản bộ hóng gió một chút, em không muốn đi cùng tôi sao?"

Thẩm Trì Noãn đã ra hiệu nhiều lần, cậu muốn nói với hắn rằng thời gian không còn sớm, đã đến lúc phải quay lại.

Ánh mắt Cố Quỹ Lễ khẽ lướt qua các tuyến mềm mại của Thẩm Trì Noãn, tuy cậu đã đeo một chiếc vòng cổ ngăn chặn pheromone, nhưng Cố Quý Lễ vẫn có thể tưởng tượng, khi hắn dùng răng cắn vào da thịt mềm mại của Thẩm Trì Noãn.

Cố Quý Lễ không chịu bỏ cuộc, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Trì Noãn, ôn nhu nói: "Dù thế nào đi nữa, em cũng nên đi theo tôi! Tôi... tôi có rất nhiều điều muốn nói với em."

Nhìn thấy ánh mắt tham lam của người đàn ông kia, Thẩm Trì Noãn cảm thấy ớn lạnh, cậu đã sớm đoán trước được loại tình huống này, Cố Quý Lễ đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Thẩm Trì Noãn nhớ rằng trước khi trọng sinh, Cố Quý Lễ cũng đã từng nói âu yếm ngọt ngào vào tai cậu, nhưng cuối cùng cậu lại bị hắn lừa dối.

Hiện giờ, cậu trở thành kẻ thù của những tình nhân cũ của hắn .

Thẩm Trì Noãn chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích đen tối này!

Không muốn nghe những lời nói dối của Cố Quý Lễ...

Lúc này, Thẩm Trì Noãn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Đây là cái gì? Em muốn tặng cho tôi?" Cố Quý Lễ nghi hoặc nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ.

Thẩm Trì Noãn đem chiếc hộp màu xanh lam đặt vào lòng bàn tay của Cố Quý Lễ.

"Em còn chuẩn bị cả quà tặng cho tôi. . . " Cố Quý Lễ rất ngạc nhiên.

Ngày thường Thẩm Trì Noãn hiếm khi làm những đồ vật nhỏ chi tiết như vậy.

Những ngón tay thon dài mở hộp quà bí ẩn ra, điều chờ đợi hắn không phải là một điều bất ngờ, mà là một thứ rất đáng sợ!

Có tiếng động!

Một con gián lớn màu đen tung cánh bay ra khỏi chiếc hộp nhảy lên tay Cố Quý Lễ.

"A a. . . " Cố Quý Lễ sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, chân tay vung vẩy vội vàng ném cái hộp xuống đất.

Nhưng con gián không những không rời khỏi người Cố Quỹ Lễ mà nó còn kiêu ngạo bò khắp cơ thể của Cố Quý Lễ.

"Chết tiệt!!! Đây là thứ cái quỷ gì vậy!" Cố Quý Lễ sợ tới mức xanh cả mặt, hai tay hắn mò khắp cơ thể, muốn đuổi con gián đi...

Thẩm Trì Noãn không chút do dự, liền bỏ chạy.

"Này, Noãn Noãn, sao em lại chạy?!" Cố Quý Lễ tức giận đến dậm chân, hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa được chiều chuộng đến mức trước nay chưa từng nhìn thấy con gián nào ghê tởm như vậy, hắn tức giận đến mức mất hết phong độ, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, con gián ghê tởm! Cút ngay! Đừng có mà bám vào quần áo của tao!"

Thẩm Trì Noãn nhân cơ hội trốn thoát, vừa thở hổn hển vừa chạy vội, cậu sợ Cố Quý Lễ sẽ đuổi theo mình.

“Này, sao mày lại ở đây?” Tɧẩʍ ɖυng Dung nắm lấy ống tay áo của Thẩm Trì Noãn tức giận hỏi.

"..." Thẩm Trì Noãn chỉ về nơi Cố Quý Lễ đang đứng , rồi cậu làm vài cử chỉ muốn nói rằng Cố Quý Lễ đang ở đó, cậu muốn tránh mặt Cố Quý Lễ.

“Hừ, thằng câm, nhìn mày khua tay múa chân thật sự rất khó coi.” Tɧẩʍ ɖυng Dung có chút không kiên nhẫn, hung tợn nói: “Tao không phải nhốt mày trong cái phòng chứa đồ đó sao? Sao mày ra ngoài được?”

Trong đầu Thẩm Trì Noãn bây giờ lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của vị thượng tướng kia.

Nếu không nhờ có Bạc Tư Khiêm, thì cơ thể cậu bây giờ đã nóng đến chết rồi.

Cả Tɧẩʍ ɖυng Dung và Cố Quý Lễ, Hai người họ đều không phải là người tốt.

Lúc này, Cố Quý Lễ đã đi tới, hắn nhìn thấy Thẩm Trì Noãn đang đứng bên cạnh Tɧẩʍ ɖυng Dung, vốn định chất vấn Thẩm Trì Noãn, cậu tặng hắn con gián rốt cuộc là có ý gì?

Nhưng Tɧẩʍ ɖυng Dung lại chỉ vào bên phải ngực của Cố Quý Lễ, khóe miệng cậu ta giật giật có ý tốt nhắc nhở: "Anh Quý Lễ, hình như có con gián bò trên áo của anh kìa."

“Cái gì!!” Tiếng kêu sợ hãi của nam alpha lại vang lên!

Tɧẩʍ ɖυng Dung nhìn Cố Quý Lễ thật đáng thương cảm nhưng lại không thể giúp được gì , bất lực nói: "Hừm , anh Quý Lễ, theo em thấy, tốt hơn là anh nên nhờ người phục vụ ở vũ hội bắt nó cho anh."

Vốn dĩ Tɧẩʍ ɖυng Dung còn định nháy mắt với Cố Quý Lễ vài cái, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Quý Lễ, khiến cậu ta không có hứng thú chút nào.

Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ và buồn cười của Cố Quý Lễ, Thẩm Trì Noãn cảm thấy rất hạnh phúc.

Cậu cuối cùng cũng đã dạy cho người đàn ông này một bài, cậu cảm thấy tự hào trong một thời gian.

Tương lai còn dài, Thẩm Trì Noãn dự đoán rằng cậu nhất định sẽ bị Cố Quý Lễ quấn lấy không bỏ.