Chương 7

Dán ức chế để ngăn tin tức tố ở chỗ tuyến thể tràn ra, món đồ trái với quy luật tự nhiên thì luôn không tốt cho cơ thể, vốn là cậu không được tin tức tố của Alpha trấn an, bây giờ còn phải ngăn tin tức tố của mình tràn ra, dán lâu rồi thì tin tức tố sẽ va chạm ở trong cơ thể, cảm giác nóng lên càng mãnh liệt hơn, giống như khí bị cản lại vừa khó chịu vừa chát, ngứa đến phát đau.

Phó Bách Khải không hề quan tâm đến cậu, anh ta đẩy cậu ra rồi đi về phía phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước nhưng do sau khi say cơ thể không còn sức, chân bị vướng vào đồ gì đó mà suýt chút nữa ngã xuống đất.

Omega thấy anh ta như vậy, vội vàng đi tới đỡ anh ta: “Anh say rồi, em đưa anh đi tắm rửa…”

Thần kinh của Phó Bách Khải căng thẳng, kiềm chế để không bị tin tức tố của Phương Phùng Chí làm mất đi lý trí.

Đưa anh ta đi tắm rửa?

Nhìn dáng vẻ của cậu thì rõ ràng là muốn dụ dỗ mình, muốn mượn cơ hội này này để mình đánh dấu cậu, sau đó mang thai, cả đời dây dưa không rõ với mình.

Lại nhớ tới sáng hôm nay mẹ gọi điện thoại cho anh ta, nói muốn mình suy nghĩ lại, muốn một đứa con. Phó Bách Khải cười lạnh một tiếng, chắc chắn là Phương Phùng Chí ở trước mặt bà ấy nói gì đó.

Con mẹ nó, trong lòng bực bội tới cực điểm, anh ta nhìn gương mặt giả mù sa mưa của Omaga trước mặt, đột nhiên duỗi tay nắm tóc của cậu: “Cậu nói gì với mẹ tôi?”

Tóc bị nắm đến đau đớn, Phương Phùng Chí giãy giụa kéo tay Phó Bách Khải: “Không có… Bách Khải, Bách Khải đừng nắm em như vậy…”

Nhìn Omega đau đớn giãy giụa dưới tay mình, Phó Bách Khải giật mình, đột nhiên thả lỏng tay ra, tim anh ta đập rất nhanh, trong nháy mắt đã tỉnh rượu hơn một nửa, vừa rồi trong lúc nhất thời anh ta lại nảy sinh ham muốn bạo da^ʍ, thậm chí muốn ra tay với Phương Phùng Chí.

Gương mặt anh ta u ám, không nói một lời nào mà xoay người đi vào phòng tắm. Lúc đóng cửa lại thì cánh cửa đập vang lên cái rầm.

Trong lòng Phương Phùng Chí vẫn còn sợ hãi mà đứng ở chỗ đó, mặt mũi cậu trắng bệch, thở hổn hển, nhìn cửa phòng tắm trong chốc lát rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cậu bị biểu cảm của Phó Bách Khải dọa sợ, mặc dù ngày thường không thích phản ứng với mình nhưng cũng không đến mức ra tay, nhưng vừa rồi lại…

Phương Phùng Chí vỗ ngực, cầm miếng dán ức chế trong ngăn kéo rồi chạy tới phòng cho khách.

Buổi sáng tỉnh lại trên giường, đầu Phó Bách Khải đau như muốn nứt ra, anh ta nhìn xung quanh, cảnh vật xung quanh rất xa lạ, anh ta không ở trong phòng sách.

“Ha…” Anh ta đỡ đầu, từ trên giường đứng lên, ký ức đêm qua dần dần quay lại trong đầu, anh ta khựng lại. Từ trên giường đứng lên rồi đi ra ngoài.

Anh ta nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, thấy Phương Phùng Chí đang ở bên trong chuẩn bị bữa sáng.

Omega cũng không phát hiện ra anh ta, Phó Bách Khải không biết nên nói gì, đi về phía trước vài bước rồi phát ra tiếng động, nhưng dường như Phương Phùng Chí bị hoảng sợ mà cả người run lên, cậu quay đầu lại nhìn vào mắt Phó Bách Khải, cúi đầu: “Bữa sáng lập tức xong ngay…”

Trong lòng Phó Bách Khải hơi phức tạp, chuyện đêm qua quả thật là vấn đề của mình, đại khái là bị cồn khống chế. Nhìn thấy Omega vâng vâng dạ dạ với mình, lại sợ hãi mình, trong lòng không thoải mái lắm.

“Đêm qua… Tôi uống say…” Từ nhỏ đến lớn anh ta còn chưa từng nói xin lỗi với ai, lần này cũng vậy, miễn cưỡng giải thích hành động mình làm là coi như đã cúi đầu.

Nghe thấy lời này, cơ thể Phương Phùng Chí khựng lại rồi mới quay đầu lại nhìn anh ta.

Người chồng bình thường lạnh như băng, mắt cũng không thèm nhìn mình nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi xấu hổ, giống như đang giải thích với mình, đây vẫn là lần đầu tiên Phó Bách Khải giải thích với mình.

Cậu thở dài.

Cậu nhớ tới nhiều năm về trước, Phó Bách Khải đi theo cha mẹ về nhà ông bà nội, hai ông bà là hàng xóm với nhà mình nên gọi mình qua chơi, lúc cậu đi vào thì đã thấy Phó Bách Khải ngồi ở giữa một nhóm họ hàng đầu tiên. Những người khác đều u ám, chỉ có một mình anh ta ngồi một cách thờ ơ, sống động.

Cậu chỉ dám nhìn một cái.

Nhưng cho đến bây giờ cũng không quên được.