Chương 9

Phương Phùng Chí không dám nhìn anh ta, trái tim càng đập nhanh hơn: “Một mình em tự làm…” Nói chuyện cũng không đủ tự tin, nơi bị đυ.ng hơi nóng lên.

Nhưng nhìn thấy Phó Bách Khải xắn tay áo lên, lại vội vàng nắm lấy tay anh ta.

Hai người giằng co như vậy, nào ngờ Phương Phùng Chí lại đột nhiên bật cười, lúc này Phó Bách Khải mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại ở đây tranh giành với Phương Phùng Chí vì chút việc nhỏ như vậy, anh ta hơi mất tự nhiên, nhìn về phía Omega đang chuẩn bị nói gì đó, lại thấy Omega cũng đang cong mắt nhìn mình.

Anh ta giật mình.

Lờ mờ nghe thấy Phương Phùng Chí vẫn còn đang cười, giống như rất vui vẻ, đột nhiên vươn tay giúp mình xắn lại tay áo đang rơi xuống, sau khi làm như vậy lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, ánh mắt xấu hổ nên không dám nhìn anh ta, chỉ để lại câu: “Vậy giao cho anh” rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Phó Bách Khải đứng yên một lát, khoảng vài giây. Cúi đầu nhìn tay áo, rất chặt, có lẽ sẽ không rớt xuống nữa..

Anh hai của Mẫn Trì bị gãy chân do ngã cầu thang từ trên lầu xuống. Không quá nghiêm trọng, buổi sáng đi bệnh viện bó thạch cao, buổi chiều đã quay về. Bình thường nếu như anh ấy không ngâm mình trong phòng thí nghiệm ở trường học, thì sẽ dẫn theo học sinh chạy khắp nơi, muốn anh ấy rảnh rỗi ở lại bệnh viện anh ấy cũng không chịu ngồi yên.

Mẫn Trì dành chút thời gian qua chung cư thăm anh ấy, vừa đến dưới lầu chung cư lại nhận được điện thoại của anh hai anh, nói rằng chân cẳng anh ấy không tiện, nhờ Mẫn Trì đi siêu thị mua giúp anh ấy vài món đồ.

Đã rất lâu rồi anh không đi siêu thị, ngày thường anh rất bận, không có thời gian đi dạo siêu thị, anh thiếu gì thì chỉ cần nói với dì một tiếng là được, lại nói anh cũng không thích siêu thị, bên trong kiểu người nào cũng có, mũi của anh rất mẫn cảm, mùi hương lẫn lộn của tất cả tin tức tố sẽ khiến anh chóng mặt. Bây giờ đột nhiên đi siêu thị nên hơi không quen.

Anh hai anh nói mua một ít thức ăn nhanh, Mẫn Trì nhìn xung quanh, nhìn thấy phù hợp thì sẽ ném vào xe đẩy. Lại nghĩ nên mua thêm chút trái cây, nhưng anh chưa từng mua, cũng không biết cái gì ăn ngon cái gì không thể ăn, Mẫn Trì tùy tiện nhặt mấy cái bỏ vào, tay còn đang di chuyển thì mũi đã ngửi được một mùi tin tức tố khiến anh giật mình.

Rất gần, anh không kiềm chế được mà muốn xoay người lại, nhưng lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở bên cạnh.

“Cái này đã hỏng rồi.”

Anh cúi đầu, đầu tiên nhìn thấy chiếc mũi nho nhỏ của người bên cạnh, sau đó là đôi môi đang mấp mấy: “Cái này bên trong đã hư rồi, không thể ăn.”

Người nọ hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn mua mận đen sao?”

Nhìn thấy mặt cậu, Mẫn Trì lấy lại tinh thần, thả quả mận trong tay xuống: “Đúng vậy.” Anh không ngờ rằng sẽ gặp được Omega đó ở chỗ này, ảnh hưởng của mùi hương này vẫn còn quá lớn, khiến anh hơi thất thần trong nháy mắt.

Đột nhiên có người đặt đồ vật vào bàn tay trống của anh, anh nhìn qua.

Omega kia còn đang lựa mận, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay anh: “Có lẽ anh chưa đi siêu thị nhỉ, bây giờ đã quá trễ, trái tốt đã bị người ta chọn rồi.” Nói xong lại thả một trái khác vào trong lòng bàn tay anh: “Mấy cái này cũng không tốt lắm, đi xem bên khác đi.”

Xúc cảm khi làn da mát lạnh đυ.ng vào tay Mẫn Trì khiến ngón tay của anh di chuyển một cách vô thức.

Anh liếc mắt nhìn Omega một cái: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Omega kéo theo rổ nhỏ đi qua người anh, mùi hoa cúc ấm áp.

Vì sao tay lại lạnh như vậy chứ?

Sau khi anh thanh toán xong đi ra ngoài, trong tay xách theo mấy túi lớn, anh cũng không rõ mấy thứ mình mua là gì cho lắm.

Đi được vài bước lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, có lẽ Omega ở gần đây.

Mãi đến khi đi đến dưới lầu chung cư, anh vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương kia. Anh thậm chí nghi ngờ mình sinh ra ảo giác, mặc dù anh rất thích mùi tin tức tố này, nhưng cũng không đến mức si mê đến như thế này.

Anh nhíu mày, bước nhanh đến cửa thang máy.

Mùi tin tức tố càng ngày càng nồng, sau đó chính là tiếng bước chân.

Mẫn Trì không kiềm chế được quay đầu, nhìn thấy Omega kia đang chạy từ từ tới đây.

Đứng bên cạnh Mẫn Trì cúi người thở hồng hộc, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Mẫn Trì thì sửng sốt, giống như không ngờ rằng sẽ trùng hợp như vậy, hơn nữa đây là lần đầu cậu gặp được người đàn ông này ở chung cư.

Phương Phùng Chí mỉm cười với người đàn ông: “Anh cũng ở đây sao?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không phải, tới tìm người.”

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.

Vào trong không gian kín, tin tức tố của Phương Phùng Chí vây quanh khắp không gian, nhất là khi cậu vừa mới chạy nên đổ mồ hôi, toàn bộ mùi hương đều ùa vào xoang mũi của Mẫn Trì, cả người rất nóng, mạch máu đập dữ dội. Mẫn Trì rũ mắt, trong lòng yên lặng nghĩ.

Cậu là Omega.

Phương Phùng Chí cũng không dễ chịu lắm, có vẻ người đàn ông này là Alpha cấp S, tính xâm phạm của tin tức tố quá mạnh, bởi vì thở hổn hển nên vừa mới vào thang máy đã hít một hơi, bây giờ hai chân cũng đã nhũn ra, đầu óc choáng váng. Cậu nắm chặt rổ rau dưa, hô hấp rất cạn.

Chờ một chút, sắp tới rồi.