Chương 13: Phương Thức Bổ Sung Năng Lượng Của Bàn Tay Vàng Hình Như Không Giống Mình Nghĩ Lắm (2)

Trương Đạt Dã nhìn về phía nơi Goodman chỉ vào, chỗ này còn ở trong phạm vi đảo số 59.

Nhà của Goodman là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng thứ nhất không có gì đặc biệt, tầng thứ hai là kiến trúc hình cầu.

Không chỉ phòng của nhà Goodman, phóng mắt nhìn ra xa, phía trên rất nhiều kiến trúc chung quanh đều có một kết cấu hình cầu, tựa hồ là phong cách kiến trúc của thế hệ này.

Trương Đạt Dã không hiểu biết về kiến trúc lắm, chỉ là cảm thấy rất giống quốc gia nào đó, cụ thể lại không nhớ để nói ra được.

Về phần Tom, lúc này trong đầu của Tom chỉ có cơm, nếu có cơm ăn, cho dù là ông chú ăn mèo kia dường như cũng không đáng sợ nữa.

“Aiya, ông xã, anh không phải đi làm việc sao? Em trai này là ai vậy?”

Người mở cửa chính là vợ của Goodman phu nhân Molly, tóc quăn màu đen, ngũ quan đoan chính, trên người còn quấn tạp dề có vẻ đang bận làm việc nhà.

“Đây là em trai Đạt Dã và mèo con của cậu Tom, một lát nói chuyện chi tiết sau, tóm lại giúp bọn họ làm chút gì ăn đi trước.” Goodman thúc giục nói.

Molly gật đầu kêu Goodman và Trương Đạt Dã vào, rót hai chén trà, còn chuẩn bị cho Tom một cái đĩa nhỏ, rót nước vào.

“Uống chút nước trước đi, đồ ăn sẽ có ngay.”

“Cám ơn chị Molly.” Trương Đạt Dã không nhớ rõ là nghe ai nói, nhìn thấy người phụ nữ xa lạ tuổi tác lớn hơn mình chỉ được gọi là chị, vai vế gì đó có thể xem tình huống trước đặt sang một bên.

Thật ra Molly năm nay 37 tuổi, đối với phụ nữ của thế giới này mà nói, tuổi tác này của cô chính là lúc dáng người bá đạo nhất.

Chờ qua sau bốn mươi tuổi, các cô sẽ có xác suất rất lớn nhiễm phải một loại virus tên là ‘lời nguyền Oda’*, phương diện dáng người và diện mạo dần dần biến dạng, quả thực tựa như đổi thành một người khác, đến lúc đó không biết Trương Đạt Dã còn có thể mở miệng kêu một tiếng chị hay không.

*nhân vật nữ trong truyện OP sau 40 tuổi, tác giả Oda vẽ thành xấu hơn nhiều so với thời thanh xuân.

“Ai ya, em trai thật biết nói chuyện!” Molly ôm mặt, vẻ mặt vui sướиɠ đi vào phòng bếp.

Trương Đạt Dã uống trà nóng, Tom cũng liếʍ nước uống từng ngụm nhỏ, hiếm khi nó biểu hiện giống như một con mèo bình thường.

“Thế nào, Molly ưu tú giống như tôi nói đúng không?” Goodman thừa dịp cơ hội này, tiếp tục nói về sự tích anh hùng năm đó hắn anh tuấn làm thế nào để Molly vừa gặp đã thương.

Không đến mười phút, Molly bưng ra hai khay một lớn một nhỏ, đặt ở trước mặt Trương Đạt Dã và Tom.

“Lại đang chém gió với người ta à?” Molly vô tình vạch trần ông chú Goodman, cười nói với Trương Đạt Dã:

“Lời chú ấy nói, đại khái tin một phần mười thì còn được! Đến thử đi, cơm chiên hải sản.”

“Làm sao có thể nói như vậy....” Goodman bất mãn oán trách một câu, nhỏ giọng than thở: “Nhớ tới lúc tôi còn trẻ” thế nào, thế nào.

Trương Đạt Dã bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó cầm lấy thìa chuẩn bị ăn cơm, trong khoảng thời gian ngắn, cậu đã quen tính cách của Goodman, đây đại khái chính là ông chú nhiệt tình thích chém gió nhỉ.

“Thơm quá!” Một muỗng cơm chiên vào miệng, Trương Đạt Dã không nhịn được mà khen ngợi, cũng may cậu không có lá cờ gì để giương lên, không tính là hóa thân cảnh trạch.

Tom cũng cầm lấy muỗng nhỏ, thử một ngụm, hai mắt phát sáng.

“Hợp khẩu vị của các cậu là tốt rồi.” Molly cười, tò mò nhìn Tom biết dùng thìa, cũng không quá mức ngạc nhiên.

Trương Đạt Dã liên tục ăn sashimi tận mấy ngày, lúc này ăn được một phần cơm chiên tựa như đang ăn món ăn gì quý và lạ, một muỗng lại một muỗng căn bản không dừng được.

Mà thói quen ẩm thực của Tom thật ra rất giống nhân loại, cho dù là khá chuộng loài cá, loài chim hơn, nhưng vẫn thích thức ăn chín.

Lúc hai bọn họ ăn đồ ăn, Goodman nói cho Molly quá trình hắn gặp được Trương Đạt Dã.

Thật ra sau khi hắn hoàn thành công việc trong tay thì đi ra bờ biển xả nước, sau đó liền phát hiện Trương Đạt Dã và Tom bò trên tấm ván gỗ chèo qua đây.

Goodman thấy dáng vẻ Trương Đạt Dã không giống người xấu gì, cho nên có lòng tốt nhắc nhở cậu địa điểm lên bờ, nhìn tình trạng thân thể cậu không tốt lắm lại dẫn cậu trở về.

“Cảm ơn chị đã tiếp đãi, đã lâu không ăn được bữa cơm ngon như vậy, trước đó ông chú Goodman nói tay nghề của chị Molly tốt, quả nhiên là xuất phát từ nội tâm.” Sau khi Trương Đạt Dã ăn xong muỗng cơm cuối cùng, không chừa lại một hạt cơm nào trong khay.

Tom liếʍ đi hạt cơm dính trên chòm râu, ngồi phịch trên bàn xoa bụng nhỏ của mình, lộ ra biểu cảm thoải mái.

“Ai ya, em trai nói khoa trương quá rồi!” Molly che miệng, cười đến rất vui vẻ.

“Chỉ là đang nói thật mà thôi.” Trương Đạt Dã đứng lên, sau khi ăn no, cảm giác khí lực đều khôi phục: “Quấy rầy lâu như vậy, em cũng nên tạm biệt rồi, cảm ơn ông chú Goodman và chị Molly đã chăm sóc.”