Chương 17: Chúc Mừng Ngài Đã Lấy Được… (1)

À không đúng, còn có Tom mà. Trước kia Tom cũng là cơm nước xong thì khôi phục bình thường, sẽ không phải là mình cũng có năng lực giống như bọn họ đấy chứ? Seimei Kikan (Sinh mạng trở về)?

“Nói chung khôi phục lại chính là chuyện tốt, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Phu nhân Molly rất nhanh đã tiếp nhận hiện tượng kỳ quái này, trên đại dương bao la có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái, nói không chừng em trai này cũng sẽ là một nhân vật không tầm thường nào đó thì sao?

Trương Đạt Dã đáp lời cô: “Không có gì, hiện tại tinh thần của em rất tốt, muốn đi ra ngoài một chút.”

“Ừ, đi dạo cũng được, nhưng mà có một số việc em trai nhất định phải nhớ cho kỹ.” Vẻ mặt của phu nhân Molly nghiêm túc hẳn lên.

“Chuyện gì thế?”

Phu nhân Molly giơ thẳng một ngón tay: “Đầu tiên, hẳn là Goodman đã nói với em rồi, quần đảo Sabaody tổng cộng có 79 hòn đảo. Trên thân cây của mỗi một hòn đảo đều có đánh số, giữa các hòn đảo có cây cầu nối liền với nhau. Em có thể tùy tiện đi những nơi xung quanh nhà của chúng ta, thế nhưng hòn đảo từ số 1 đến 29 thì tuyệt đối không nên đi!”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì phần lớn những hòn đảo ấy đều là khu vực không luật pháp cả hải quân và Chính Phủ Thế Giới cũng không muốn quản, bên trong đó có rất nhiều tên hải tặc tàn nhẫn hung ác, vô cùng nguy hiểm!”

Trương Đạt Dã gật đầu, cậu có ấn tượng về cách nói khu vực phạm pháp. Cái gọi là bán đấu giá nhân khẩu chính là xảy ra trong khu vực này, còn có Quán rượu Shakuyaku chém đẹp ở giai đoạn sau cũng ở đó.

Lấy cơ thể da mịn thịt mềm này của hắn mà tùy tiện đi vào đó, hoặc là bị người chém, hoặc là bị người bán.

Phu nhân Molly giơ ngón tay thứ hai lên: “Ngoài ra thì hòn đảo số 44 là nơi mà đội thuyền phổ thông hay ra vào quần đảo Sabaody, các băng hải tặc cũng thường trà trộn vào từ nơi ấy. Tuy nói hải tặc vừa mới đến bình thường đều phải làm việc khiêm tốn thôi, nhưng chúng ta vẫn nên rời xa nơi ấy thì tốt hơn.”

“Ừm, em biết rồi.” Trương Đạt Dã đáp ứng, bây giờ cậu hoàn toàn không muốn gặp phải hải tặc.

Phu nhân Molly giơ ngón tay thứ ba lên: “Còn có một điểm quan trọng nhất, đó chính là đôi khi có một số Thiên Long Nhân sẽ đột nhiên có hứng thú đến đây một chuyến. Nếu như gặp phải, hoặc là lấy tốc độ nhanh nhất trốn đi, hoặc là quỳ xuống cùng với những người khác, càng không bắt mắt thì càng tốt! Điểm này em nhất định phải nhớ kỹ.”

“Em nhớ kỹ rồi, em chỉ đi dạo ở xung quanh đây thôi.” Thiên Long Nhân cũng rất phiền phức, Trương Đạt Dã không muốn quỳ xuống với những người kia đâu, vẫn nên trốn xa một chút thì hơn.

Trương Đạt Dã đi ra khỏi cửa nhà của Goodman, vừa đi vừa cân nhắc xem mình có nên tích lũy ít tiền sau đó rời đi không, ở quần đảo Sabaody rất không có cảm giác an toàn.

Thế nhưng để rời khỏi thì sẽ phải lên tàu buôn hoặc là tàu chở khách, cậu lại lo lắng việc sẽ bị đánh cướp, hơn nữa đi nơi nào cũng là một vấn đề. Ở thế giới này mà không có chút thực lực nào thì hình như ở đâu cũng không an toàn.

Coi như là biển Đông được gọi là yếu nhất, Garp cũng thường hay trở về đi dạo một vòng, còn luôn có đám hải tặc Arlong, Don Krieg này gây sự nữa, lại càng không cần phải nói đến Sư Tử Vàng vẫn còn trốn tại góc nào đó để chuẩn bị cho kế hoạch lớn.

Nói không chừng một ngày nào đó bạn đang ở nhà ăn nồi lẩu ca hát, ầm một cái cả hòn đảo bay đi luôn, hoặc là cả hòn đảo đều bị đập không còn gì.

“Cho nên phải rèn luyện trở nên mạnh mẽ, đương nhiên cũng phải nghiên cứu một chút ma pháp trận do di động XX đáng thương của mình biến thành cho kỹ, xem rốt cuộc nó có phải là dựa vào vận động của mình để nạp năng lượng hay không.” Trương Đạt Dã mở màn hình ra, ghi nhớ thời gian và năng lượng.

“Bây giờ là 15:07, năng lượng 72%, trước hết luyện tập cơ thể bằng cách chạy bộ đã!”

Trương Đạt Dã bắt đầu chạy chậm dọc theo đường đi. Những người đi đường có người tò mò liếc nhìn cậu một cái, có người căn bản là không để ý tới, xem ra đều giống như Goodman, không nhìn thấy ánh sáng trên tay Trương Đạt Dã.

Hiện nay ngoại trừ Trương Đạt Dã ra thì cũng chỉ có Tom có thể thấy được, có lẽ chỉ có nhân vật bị hắn triệu hồi đến mới có thể thấy được đi.

Trương Đạt Dã chạy trong chốc lát, phát hiện ra năng lượng biến thành 73%. Cậu vội vã dừng lại, nhìn thời gian, 15:08.

“Chạy chậm một phút tăng 2% ư? Ừm… khả năng là không đủ chính xác, thử lại lần nữa đi.”

Lần này Trương Đạt Dã lạp tức bắt đầu chạy bộ trong khi thời gian biến thành 15:10, đợi đến khi năng lượng đạt 83% mới dừng lại. Cậu cảm thấy hơi mệt, thế nhưng vẫn còn có thể kiên trì được, nhìn thời gian thì đã 15:21.