Chương 4: Hiêu Trương Đả Dã, Bất Cấp Tựu Tống (2)

Đầu tiên, Trương Đạt Dã đã xác nhận được tình trạng của mình:

“Ngoại trừ rất đói ra thì không khó chịu chỗ nào nữa, cơ mà bản thân rơi vào hoàn cảnh này rồi mà vẫn cảm thấy đói, không phải là siêu bất ổn à?”

Tiếp theo là phải kiểm tra xem trên người có những gì. Dù muốn sinh tồn trên hoang đảo thì cũng phải có công cụ thích hợp chứ.

Quần áo vẫn là bộ mặc trước khi ra khỏi phòng. Áo thun dài tay, áo khoác đen, quần jean xanh đậm phối với giày thể thao trắng. Trương Đạt Dã thử cảm nhận nhiệt độ của nước, thấy coi như cũng ổn, hẳn là sẽ không bị đông cứng.

Tiếp nữa lại moi mấy thứ trong túi ra, bày trước mặt. Có một cái thẻ học sinh, một chìa khóa phòng 404 gắn cùng bấm móng tay, đồ ngoáy lỗ tai và một cái móc khóa hình chibi.

Cậu chỉ muốn ra ngoài kiếm gì ăn nên không mang theo nhiều đồ, cộng thêm cả di động và tấm ván đang ngồi thì đây là tất cả đạo cụ rồi.

Trương Đạt Dã nhìn di động trên tay, thẻ học sinh cùng chùm chìa khóa rồi rơi vào trầm tư:

Mình có thể dựa vào những thứ này để sống sót thật à?



“Đói quá…”

Trương Đạt Dã ỉu xìu nằm trên ván gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển, chỉ mong sẽ có một hai con cá bơi ngang qua.

Cậu rút một bên dây giày, tốn không ít sức lực mới tách được một khoen sắt trong móc khóa ra, biến nó thành cái lưỡi câu đơn giản. Sau đó lại dùng bấm móng tay buộc lên, làm chì câu rồi cứ như thế, tay không bắt giặc, câu cá không cần mồi.

Tiếc là Trương Đạt Dã đợi đến tận đêm cũng không câu kéo được gì. Buổi chiều đói quá nên chẳng có cảm giác gì, nhưng đến tối thì dạ dày khó chịu như bị thiêu đốt. Môi cậu cũng thế, bị gió biển thổi cho khô khốc, đã hơi nứt nẻ.

Trương Đạt Dã tuyệt vọng đến mức thử vẽ cả chuột Mickey lên mặt ván.

Tiếc là chẳng có nhân viên Disney nào lái máy bay trực thăng đến, khởi tố cậu vi phạm bản quyền.

“Lần này, nếu có thể sống sót thì về sau, thề là sẽ ngủ dậy đúng giờ, ăn cơm đúng bữa, chú ý dinh dưỡng, không lãng phí xíu xiu lương thực nào nữa…”

Trương Đạt Dã cũng tranh thủ lúc đầu óc còn tỉnh táo, buộc dây câu vào cổ tay rồi trở mình, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Lúc rạng sáng, nửa vầng trăng khuyết bị mây mù che khuất, không trung đầy sao chớp tắt lập lòe. Một ngôi sao băng kéo theo cái đuối tuyệt đẹp cắt ngang bầu trời rồi biến mất.

Màn hình di động trong túi Trương Đạt Dã lặng lẽ sáng lên, giống như muốn đáp lại điều gì đó nhưng giao diện lại bị khóa… không có ai điền mật khẩu vào.

Cả thế giới làm như đều vì xấu hổ mà chết lặng một giây. Lúc này, một cơn sóng nhỏ bập bềnh nổi lên, ván gỗ cũng lay động theo. Trùng hợp sao, chìa khóa phòng 404 lại chạm vào màn hình điện thoại.

Bàn phím giả lập trên đó bắt đầu di chuyển loạn xạ, giống như đang cố gắng bẻ khóa mật khẩu.

Khi tia nắng đầu tiên rơi xuống, điện thoại và chìa khóa đồng loạt vỡ nát. Cả cái thẻ học sinh kia cũng hóa thành những đốm sáng lấp lánh, hòa vào mu bàn tay trái của Trương Đạt Dã.

Trận đồ ma pháp hình tròn, có màu tím đang từ từ thành hình. Trong đó có vô số những đường cong vừa loạn vừa theo trật tự, nhìn rất giống hoa văn trừu tượng của huy hiệu trường và chìa khóa chồng lên nhau.

Luồng ánh sáng tím rà quét toàn thân Trương Đạt Dã, sau đó trận đồ ma pháp bắn ra một màn hình to cỡ chiếc điện thoại di động, hơi mờ mờ.

Phía bên trái, góc trên cùng là một bức ảnh, bên cạnh có note vài thông tin đơn giản:

[ Họ tên: Trương Đạt Dã

Tuổi tác: 18 tuổi

Giới thiệu vắn tắt: sinh viên đại học Khoa Học Tự Nhiên khu tự trị Giang Thành, vì kiếm đồ ăn và tìm bạn cùng phòng đã mất hút nên mới mò ra khỏi cửa. Nghi là do tên bạn cùng phòng nào đấy thối mồm, cầu nguyện với sao băng nên đã bị xuyên đến thế giới khác.]

Màn hình duy trì được khoảng 30s thì tối dần, sau đó giống như điện thoại bị hoán đổi màn hình, trượt đến một giao diện khác.

Phía trên cùng là đồng hồ, dùng font chữ size lớn viết: 05:05.

Phía dưới là trận đồ ma pháp hình tròn giống hệt cái trên cánh tay Trương Đạt Dã, sát viền có một thứ giống như thanh tiến độ, sáng khoảng 90%, phần còn lại thì đã hơi tối.

[Năng lượng đủ, có bắt đầu triệu hồi không?]

[ Có (30s)] or [ Không ]

Tất nhiên là Trương Đạt Dã không thể trả lời được. Sau ba mươi giây, màn hình mờ mờ kia hóa thành vô số điểm sáng rơi xuống bên cạnh Trương Đạt Dã, sau đó hợp thành một trận đồ ma pháp có đường kính khoảng một mét.

Hào quang màu xanh lam sáng bùng lên, bóng dáng cao chưa đến một mét xuất hiện ở chính giữa trận đồ ma pháp.

Đó là một con mèo, lông lá toàn thân chủ yếu là màu xanh lam, chỉ có móng vuốt và chóp đuôi, quanh miệng là màu trắng.

Lúc này, con mèo đang đứng thẳng trên hai chân, vai khiêng gậy gỗ. Phía trên gậy gỗ buộc một cái bọc vải nho nhỏ màu đỏ, chuẩn dáng vẻ đang muốn bỏ nhà đi bụi.