Chương 11: Em lưu manh hay tôi lưu manh?

Anh sửng sốt chớp mắt một cái, lông mày hơi cau lại, nghĩ thầm tiểu nha đầu này phát điên cái gì vậy?

Vì vậy, anh mở giao diện trò chuyện với cô, vừa nhìn thấy, hô hấp anh ngưng trệ, đầu lưỡi để ở hàm dưới, bàn tay to vuốt ngược tóc, ánh mắt liếc nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, như thể anh sợ mọi người nhìn thấy nội dung trong điện thoại, ngón tay nhanh chóng gõ gõ lên màn hình.

[ Em lưu manh hay tôi lưu manh? ]

[ Hơn nửa đêm ngủ không ngon, có chuyện gì vậy? ]

Lúc Giang Nhất Tranh tỉnh dậy là đã được ba tiếng kể từ khi Cố Thanh Sơn trả lời tin nhắn của cô.

Cô trả lời anh: [ Chỉ là giận anh thôi, ông chủ Cố! ]

Cố Thanh Sơn lúc này đang ở trong cửa tiệm, làm xong công việc ngồi trước quầy thu ngân chơi điện thoại, lúc cô gửi tin nhắn tới, anh theo bản năng ấn vào.

Đột nhiên anh cười giận dữ, cảm thấy Giang Nhất Tranh càng cư xử lãnh đạm thì càng tức giận.

Thật đúng là lão hổ không phô trương sức mạnh của mình liền coi anh là một con mèo bệnh.

[ Tôi là một người đàn ông. ]

[ Hắc hắc, mới gửi đi có mấy giây thôi mà, anh là đang đợi tin nhắn của em sao? ]

Không lâu sau, Giang Nhất Tranh lại gửi đi một tin nhắn: [ Em đương nhiên biết anh là một người đàn ông a, anh không phải đàn ông thì em tán tỉnh anh làm gì? ]

[ Được, vậy là em cũng biết rõ ràng sao? Tán tỉnh tôi là phải trả một cái giá thật lớn, hiểu không? ]

[ Không chịu nổi thì đừng tán tỉnh loạn, tránh khỏi nhóm lửa thân trên. ]

[ Anh chờ mà xem! ] Giang Nhất Tranh vui vẻ đáp lại anh rồi đi tắm rửa.

Cố Thanh Sơn lại một lần nữa nhận được tin nhắn của cô, là ảnh cô tự sướиɠ, phía dưới còn có một câu.

"Bộ dạng này đi gặp anh có ổn không?"

Trong ảnh, người phụ nữ mặc một chiếc áo cúp ngực chữ V sâu bó sát màu trắng ôm sát hai bầu ngực rất khủng, nửa bầu ngực trắng nõn mềm mại lộ rõ

trước mắt anh.

Đã gặp cô vài lần, nhưng lần nào cô cũng ăn mặc xuề xòa, rộng rãi, tuy nhìn qua không chút cẩn thận, nhưng nhìn hình dáng cũng biết cô có vốn liếng, nhưng không nghĩ tới lại "sóng nước cuộn trào" như vậy, bộ ngực sữa mềm mại như muốn tràn ra ngoài.

Hô hấp Cố Thanh Sơn đình trệ, anh cảm giác được một cỗ hỏa cầu xông thẳng đến bụng dưới, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giống như bốc cháy, trở nên càng ngày càng nóng.

"Cố ca, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Lời chào hỏi của nhân viên làm xáo trộn suy nghĩ của anh, anh đột ngột tắt máy vì sợ người khác nhìn thấy hương diễm kia.

“Cái gì?” Anh quay đầu.

Hôm nay ca sáng có nhân viên trực ca, cũng may không bận rộn lắm, thời điểm Cố Thanh Sơn đi tới, anh đã chuẩn bị công việc kỹ càng, trong cửa tiệm tỏa ra mùi đậu nướng.

"Người giao hàng đến rồi."

Khi Cố Thanh Sơn và nhân viên Tiểu Vy đang chuyển hàng, Giang Nhất Tranh đã lái con xe đạp điện nhỏ ung dung đi tới.

"Xin chào! Ông chủ Cố!" Cô ngọt ngào chào hỏi anh.

Mặt trời hôm nay thật chói chang và nóng bức.

Mồ hôi nóng hổi từ trán anh chảy xuống mắt, lúc anh ngước mắt lên nhìn Giang Nhất Tranh, có chút nhức nhối lại mơ hồ, cô khuất bóng ngồi trên xe, dừng ở một bên nhìn anh, dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ thật trắng sáng!

Cố Thanh Sơn lấy tay lau mồ hôi, tới tới lui lui phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng hầm hập, từ trong túi anh móc ra hộp thuốc lá, rũ ra một điếu bỏ vào miệng, lạnh mặt liếc mắt nhìn cô, anh nhìn thấy một nụ cười treo trên khuôn mặt cô.

Người lái xe giao hàng cầm hoá đơn tiến lên đưa cho anh ký tên, Cố Thanh Sơn thu hồi tầm mắt, rơi vào trên tờ biên lai, nhìn lướt qua một lượt rồi dương dương sái sái ký tên.

Sau khi tất cả những việc này kết thúc, anh mới lại nhìn về phía Giang Nhất Tranh, anh đến gần cô, bên trong miệng ngậm lấy điếu thuốc hít thật sâu một hơi, sau đó rút nó ra khỏi môi, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, búng tàn thuốc và nhả khói.

Mí mắt khẽ nâng, nhàn nhã đứng ở ven đường, chậm rãi mở miệng: "Không mặc đồ bó sát đến sao?"

"Không phải nói muốn mặc cho tôi xem sao?" Cố Thanh Sơn trêu chọc cô.

Hôm nay cô vẫn mặc một chiếc áo phông rộng rãi và quần đùi thể thao như cũ, Cố Thanh Sơn muốn hỏi cô một chút, đến cùng cô có bao nhiêu bộ quần áo như thế này.

Giang Nhất Tranh dùng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh, cười nói: "Em nói chỉ cho một mình anh xem, nếu mặc như vậy, không phải người khác cũng có thể nhìn thấy sao?"

Cố Thanh Sơn ngây người một lúc, đá đá vào bánh trước của con xe đạp điện của cô: "Xuống xe."

"Làm gì?” Vừa nói vừa xuống xe, chiếc xe nhường cho anh.

Cô khom người tiến đến bên tai anh, thấp giọng thì thầm: "Anh muốn mời em ăn cơm sao?"

"Tôi còn chưa ăn cơm đây, đói quá."