Chương 12: Nhanh như vậy đã muốn đưa em về nhà sao?

Vốn muốn giúp cô lái đi dừng ở trong bóng râm, nhưng khi nghe những gì cô nói, đầu lưỡi tại trong miệng xoay một vòng, nhẹ gật đầu.

"Được, lên xe đi. Đi ăn cơm thôi!"

Giang Nhất Tranh vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi lên xe, vui vẻ ôm lấy eo anh, tựa cằm lên vai anh: "Anh muốn cứ như vậy đi sao? Sau lưng anh ướt hết rồi."

Mùi nam tính nồng đậm cùng mùi thuốc lá thoang thoảng tràn ngập chóp mũi của cô, cũng không tính là rất khó ngửi.

"Em có thể đừng ôm tôi không?"

"Sờ cũng đã sờ rồi, ôm một chút có làm sao đâu?" Giang Nhất Tranh không cho là như vậy.

Cố Thanh Sơn im lặng không nói nữa, lái xe ra ngoài bị anh ngoặt lại, lái vào một con đường trong ngõ, Giang Nhất Tranh nhìn thấy cánh cửa tối hôm qua, sân sau cửa tiệm của anh.

"Tôi về tắm trước đã.” Anh nói với cô.

"Hắc hắc, nhanh như vậy anh đã muốn đưa em về nhà sao?" Giang Nhất Tranh không biết xấu hổ nói.

Cố Thanh Sơn biểu lộ cứng đờ, dừng xe móc ra chìa khóa ném cho cô: "Sao lời gì em cũng có thể nói được vậy?"

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái như thế này, có chút sắp chống đỡ không được.

Anh không quan tâm đến cô nữa, tự mình đi lên lầu.

Giang Nhất Tranh cũng không quan tâm, đi theo phía sau anh.

Tầng hai có không gian rất rộng, được cải tạo thành bố cục gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, lối vào là phòng khách rộng rãi cùng phòng bếp thông thoáng, phòng bếp mở ra một cái cửa sổ lớn, ra bên ngoài xem xét, đường cái sạch sẽ, bầu trời xanh thẳm, cây cối xanh tốt ..... hệt như mùa hè trong tranh của Miyazaki Hayao!

"Em cứ tuỳ ý!"

Giang Nhất Tranh khoát khoát tay, ý bảo anh đi tắm đi.

Mãi cho đến khi anh rời khỏi tầm mắt cô, cô mới lại nghiêm túc đánh giá nhà của anh.

Ừm ... Không quá giống một ngôi nhà.

Đồ dùng trong nhà ít đến đáng thương, phòng bếp trống không, thậm chí không có một cái nồi, trên mặt bàn chỉ có một bộ bát đũa, phủ đầy bụi.

Trên bàn trà bừa bộn trưng bày đủ các loại đồ ăn vặt, hộp mì gói ăn xong còn chưa vứt, còn có một hộp mì gói đã ăn được một phần ba.

Khóe miệng Giang Nhất Tranh giật giật, cùng với cô có thể liều một trận.

Trong nhà anh không có TV, vì vậy cô chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha nhìn mọi thứ xung quanh nhiều lần chờ anh.

Cố Thanh Sơn tắm rửa xong đi ra, ánh mắt rơi xuống trên bàn trà, có lẽ cũng cảm thấy không ổn, anh nói: "Thật thứ lỗi!"

Dứt lời, anh liền nhanh chóng quét tất cả chúng vào thùng rác.

Giang Nhất Tranh không cảm thấy có chuyện gì, chỉ nhìn quanh phòng một lượt rồi quay lại nói với anh: "Nhà anh cũng quá quạnh quẽ đi, không có cảm giác là nhà chút nào."

Cô tiến lên một bước, tiến lên trước mặt anh, cười nói: "Người đàn ông này a, trong nhà nhất định phải có một người phụ nữ a, anh thấy thế nào?"

Cố Thanh Sơn nhướng mi, liếc mắt nhìn cô một cái, sau một lát, khóe miệng anh mấp máy: "Cho nên, em muốn làm nữ chủ nhân của cái nhà này sao?"

“Đúng vậy a!” Giang Nhất Tranh mặt mày cong cong.

Cố Thanh Sơn cắn răng, trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, "Đi thôi, đi ăn cơm."

"Ai nha, phản ứng này là ngầm đồng ý đi?"

"Có phải không?"

Ngoan ngoãn đi theo sau anh, bên trong miệng líu lo không ngừng, thấy anh đi thẳng ra khỏi sân nhỏ, Giang Nhất Tranh dừng bước, ánh mắt nhìn về phía xe đạp điện của mình: "Chúng ta đi chứ?"

Cố Thanh Sơn đi ra ngoài dừng lại một chút, quay đầu lại, lắc lắc chìa khóa xe trong tay.

"Em có đi không?"

"Đi chứ đi chứ."

Giang Nhất Tranh ngồi ở ghế lái phụ, quả nhiên thời tiết này vẫn là phải nên ngồi xe có điều hòa a.

Lúc này cô mới cảm thấy khoảng sân nhỏ của anh thật thần kỳ, muốn gì cũng có, bên cạnh còn có một gara ẩn nấp.

"Chúng ta đi ăn gì a?" Giang Nhất Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn đang nghiêm túc lái xe.

"Em muốn ăn gì?"

"Quán bún hải sản Lão Từ gần trường Nhất Trung thì thế nào?"

Cố Thanh Sơn nghe ý kiến

của cô, lái xe đi nơi đó. Từ sau khi tốt nghiệp liền chưa trở lại bên kia, chắc đã mười năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Người phụ nữ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt kể một loạt câu chuyện về vụ va chạm của trường Nhất Trung. Cô cực lực phàn nàn về việc cơm tập thể trong căng tin khó ăn như thế nào, mỗi ngày vào buổi trưa, cô lẻn ra ngoài cùng các bạn cùng lớp đi ăn những món ngon gần trường, nổi tiếng nhất là quán bún hải sản Lão Từ.

Quán ăn vặt sát vách ngon làm sao, quầy thịt nướng di động thơm như thế nào, món xúc xích nướng thơm mùi ớt bột mới tuyệt làm sao, đĩa bánh xèo thơm lừng mùi nước sốt và đĩa đậu hũ bốc khói nghi ngút, rắc hành lá xắt nhỏ mới là ngon! phải! biết!

Ngoài ra, còn có hạt dẻ chiên mùa thu, đậu phộng luộc nước muối, mì nguội nướng, bánh xèo trứng, lẩu cay, bún thập cẩm cay, mực tấm sắt...