Chương 13: Sẽ có ngày anh nhiệt tình với em thôi!

Cố Thanh Sơn lái xe nghiêm túc nghe cô kể chuyện, Giang Nhất Tranh nói sinh động như thật, dường như anh nghe thấy thanh âm cô nuốt nước miếng.

Anh nén cười, nhớ lại cuộc sống của mình ở trường Nhất Trung. Tại sao lúc ấy anh không phát hiện ra có nhiều món ngon như vậy?

"Nhân tiện, anh cũng học ở trường Nhất Trung phải không?"

"Ừm." Cố Thanh Sơn trả lời cô.

"Vậy thì anh vẫn là học trưởng của em, hắc hắc! Thật là khéo."

Cô lại tiếp tục nói, "Vậy sao trước kia em chưa từng gặp qua anh nhỉ?"

“Năm đó em bao nhiêu tuổi?” Cố Thanh Sơn nhướng mày liếc cô một cái, "Tôi từ phía sau chuyển tới, nhà của tôi cũng không có ở chỗ này.”

“Vậy nhà anh ở đâu?” Giang Nhất Tranh tò mò hỏi để biết thêm về người mình thích.

"Thanh Thị bên kia."

"Thật ư?"

Anh cũng không biết nơi đó có phải là nhà của anh hay không, hoặc có lẽ, anh căn bản không có nhà.

Giang Nhất Tranh cũng không phát giác được cảm giác cô đơn đột ngột của anh, cô tiếp tục nói.

"Xa như vậy a? Một mình anh thôi sao?" Cô hỏi.

Cố Thanh Sơn gật đầu.

Cô kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Sao anh lại một mình chạy xa như vậy để đi học a? Người nhà của anh cũng yên tâm sao?"

Chính là muốn xa a...

Người nhà? A...

Cố Thanh Sơn lần này không có trả lời, xe dừng lại.

Cô còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy anh nói: "Xuống xe đi, chúng ta đến nơi rồi."

Hai người ngồi xuống cạnh máy điều hòa, Giang Nhất Tranh gọi bún đầu cá, cực lực giới thiệu cho Cố Thanh Sơn, anh thấy ánh mắt cô nhảy cẫng sáng ngời, cuối cùng anh cũng nghe theo.

Hai người gọi cùng một loại món ăn, chờ bún bưng lên bàn, Giang Nhất Tranh cho thêm rất nhiều hành thái, thấy Cố Thanh Sơn không có thêm cái gì, vội vàng hỏi anh: "Anh không ăn hành thái sao?"

"Không ăn."

“Ra là vậy!” Giang Nhất Tranh cười gật đầu, “Vậy em sẽ nhớ kỹ.”

"Anh còn món gì không ăn nữa không?" Cô mở to hai mắt hỏi anh, hơi hơi nghiêng đầu về phía trước, "Anh không biết nấu ăn đúng chứ? Vậy sau này em sẽ nấu cho anh chú ý một chút."

"Bất quá, em có thể nấu cơm. Anh chỉ cần rửa bát, dọn dẹp và phơi quần áo. Ngoại trừ nấu ăn, anh phải đảm đương các công việc nội trợ khác."

Giang Nhất Tranh tự nói với mình, không ngờ anh chỉ là người cô mới quen vài ngày, có thể nói anh là một người xa lạ nửa vời.

Nhưng cô đã đề cập đến những việc như nấu ăn cho anh và còn giao việc nhà cho anh.

Cố Thanh Sơn yên lặng nghe, nghe cô nói sẽ nấu cơm cho anh, lông mày nhướng lên, cười nhạt một tiếng, cũng không có đáp lại lời của cô.

Kỳ thực, Giang Nhất Tranh đang nói với anh, cô cũng không mong đợi anh đáp lại.

Giang Nhất Tranh còn muốn nói, Cố Thanh Sơn nhắc nhở cô tranh thủ thời gian ăn nhanh.

Cô trong nháy mắt liền ngậm miệng.

Người đàn ông ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn hơn một nửa, Giang Nhất Tranh còn đang cẩn thận nhặt xương cá, khi anh ăn xong, cô chỉ mới ăn gần một nửa.

Thấy anh đã ăn xong, sợ anh đợi lâu, cái miệng nhỏ màu đỏ bắt đầu cấp tốc ăn, Cố Thanh Sơn cầm lấy một chai nước khoáng, vặn ra uống một hơi, lúc anh nâng mí mắt lên mới phát hiện cô ăn quá nhanh nên bị nghẹn.

Vội vàng nói: "Ăn từ từ, đừng nóng vội."

"Ừm!” Bị anh phát hiện, Giang Nhất Tranh cảm thấy có chút xấu hổ.

Sau đó cô vẫn nghe lời bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, giống như một chú chuột hamster nhỏ, miệng nhỏ phồng lên, nhai kỹ nuốt chậm, khuôn mặt mềm mại, có chút muốn nhéo.

Cố Thanh Sơn bị suy nghĩ trong lòng làm cho giật mình, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Giang Nhất Tranh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Cười em đáng yêu!" Cố Thanh Sơn buột miệng nói.

“Ồ, đúng không đó!” Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Da mặt có chút dày a, tiểu nha đầu này...

Buổi chiều, Cố Thanh Sơn còn bận ở cửa tiệm, Giang Nhất Tranh cùng anh về nhà lấy xe.

Trước khi đi, cô còn nói: "Lần đầu tiên gặp anh cũng không cảm thấy anh lạnh lùng a? Làm sao bây giờ lại cảm thấy anh đối với em lạnh lùng như vậy a?"

Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, anh lạnh lùng?

Hai người mới quen nhau bao lâu rồi?

Vừa định phản bác, liền nghe cô nói: "Không sao, sẽ có ngày anh nhiệt tình với em thôi."

"Hừ, tôi đi đây!"

Được rồi, tâm tình còn rất tốt.