Chương 17: Lúc nào mới đuổi kịp ông chủ Cố a?

“Em muốn ăn gà kho.” Giang Nhất Tranh đứng sát bên cạnh anh, đầu dán lên khuỷu tay anh nhìn anh gọi món.

Mùi thơm từ trên người từng đợt nối tiếp nhau truyền vào trong mũi người đàn ông, kèm theo một cỗ hương thơm như sữa, làm đáy lòng Cố Thanh Sơn rối loạn, lúc cô tới gần, trái tim của anh co rúm lại một chút, toàn thân căng thẳng, cảm giác căng thẳng truyền đến bụng dưới, lần này phá lệ rõ ràng.

Người trong cuộc cũng không phát giác, vẫn như cũ vô tư bám lấy anh.

Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm giác được vị huynh đệ bên dưới có xu thế, anh vội vàng lui về phía sau một bước nói: "Được rồi, em tìm một chỗ ngồi chờ, tôi đi làm việc trước."

Giang Nhất Tranh ngáp một cái, nhìn bóng lưng Cố Thanh Sơn tựa hồ có chút chạy trối chết, cảm thấy bộ dáng này của anh giống như xử nam thuần khiết, nhưng ở tuổi này mà anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cô chắc chắn không tin.

Hơn nữa, cô rõ ràng đã nhiều lần trông thấy cảnh tượng anh cùng người quen vui đùa, đùa giỡn, bộ dạng như một tên lưu manh cà lơ phất phơ, khá đẹp trai, cô cũng không biết đến cùng anh là đang giả bộ gì trước mặt cô.

"Ai, lúc nào mới đuổi kịp ông chủ Cố a?" Giang Nhất Tranh buồn rầu than thở trong lòng.

Trong phòng bếp phía sau, Trần Cẩn Niên cầm con dao gọt trái cây trước mặt Cố Thanh Sơn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, uy hϊếp nói: "Thành thật khai báo, cô bé kia là ai?"

Cố Thanh Sơn không đáp lại, anh nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, rửa tay đi giúp đánh lòng trắng trứng.

"Tôi nghe Tiểu Vy nói cô ấy đang theo đuổi cậu?” Trần Cẩn Niên hỏi.

Cố Thanh Sơn nhướng mày, trầm mặc không nói.

Trần Cẩn Niên cũng không để ý, chính hắn cũng biết người này là dạng người nào. Anh sẽ không cho người khác một câu trả lời khẳng định khi những điều đó chưa chắc chắn, có lúc thậm chí anh sẽ không trả lời.

Hắn nói tiếp: "Làm sao? Độc thân nhiều năm như vậy, không dễ gì có người theo đuổi, sao còn giả bộ dè dặt?"

Cố Thanh Sơn tiếp tục giữ yên lặng.

"Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy a. Trông cô ấy rất dễ thương."

"Cút!" Cố Thanh Sơn lần này rốt cục cũng có phản ứng, nghiêm nghị quát lớn hắn.

Khóe miệng Trần Cẩn Niên giật giật, một bộ hiểu rõ nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt đó của hắn, Cố Thanh Sơn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Anh tâm phiền ý loạn đi ra ngoài, Trần Cẩn Niên ở phía sau nói: "Cậu cũng nên đi về phía trước đi."

"Cũng đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới rồi!"

Hai câu nói kia quanh quẩn ở bên tai, Cố Thanh Sơn ngồi ở trên cầu thang phía sau, trong tay cầm một điếu thuốc, tàn lửa điếu thuốc hừng hực, sương trắng bốc lên, hai mắt tĩnh mịch ảm đạm, anh cau mày, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phun sương mù ra.

Ánh mắt nhìn về phía mặt biển xa xa, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Giang Nhất Tranh, anh vô thức cười một tiếng, suy nghĩ bay xa...

Sau khi trải qua một đoạn tình cảm thất bại, anh thực sự không dám bắt đầu lại lần nữa, sợ làm chậm trễ cô gái nhà người ta, hơn nữa, Giang Nhất Tranh nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều.

Nếu điều tồi tệ đó xảy ra với cô, không được làm phiền cô đến chết.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, suy nghĩ của anh trở lại bình tĩnh, anh trở lại làm việc trong cửa tiệm.

Từ khóe mắt, anh thoáng thấy Giang Nhất Tranh đang ngồi bên cửa sổ, đang đấu tranh với bữa ăn, thỉnh thoảng lại nhìn chiếc máy tính bảng bên cạnh, ăn rất chậm, không biết là nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ, cô nhếch mép vui vẻ.

Cố Thanh Sơn cúi đầu cười nhạt lắc đầu, đột nhiên cảm thấy khi nhìn thấy cô, tất cả buồn chán đều không còn là vấn đề.

Khi cô cười, anh liền muốn cười theo.