Chương 18: Không có cảm giác?

Sau khi ăn xong, Giang Nhất Tranh nâng tay chống má thưởng thức hình ảnh Cố Thanh Sơn làm việc, cảm thấy dáng vẻ anh nghiêm mặt, nhếch môi mỏng, nghiêm túc pha cà phê lặp đi lặp lại lúc này phá lệ mê người.

Quả nhiên, người đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất.

Cô không nhịn được lấy bảng vẽ trong túi xách ra, phác họa dáng người của anh, anh mặc bộ đồng phục làm việc trong cửa tiệm, đeo tạp dề có in logo cửa tiệm, dây buộc phía sau thả trên lưng cường tráng của anh, eo rộng vai hẹp, trông anh giống như một người đàn ông quyến rũ trong truyện tranh vậy.

Cô cẩn thận nhìn anh, trong lúc đó anh nhìn cô mấy lần, mỗi một lần Giang Nhất Tranh đều cười vẫy tay với anh, sau đó lại vùi đầu tiếp tục vù vù tung bút.

Giang Nhất Tranh đang tập trung tinh thần, đột nhiên cảm thấy trước mắt bị một bóng đen che khuất, cô ngẩng đầu lên liền rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Thanh Sơn, cô chớp chớp mắt, bờ môi khẽ hở: "Anh làm gì vậy?"

Hai cánh tay của cô đang chụm vào nhau để chặn màn hình trên máy tính bảng, ngăn không cho anh nhìn thấy nó.

Cố Thanh Sơn hơi nhướng mi, giơ cằm lên hỏi: "Đang vẽ gì vậy?"

Anh biết công việc của cô là một họa sĩ sáng tác truyện tranh tự do chuyên nghiệp, là vì cô thường xuyên đến thăm, anh hiếu kì hỏi cô không cần làm việc sao.

“Không nói cho anh biết, anh đi làm việc của mình đi.” Giang Nhất Tranh đưa tay đẩy anh, “Anh xem, lại có khách đến nữa kìa.”

Cố Thanh Sơn nhếch môi, giương mắt xem xét, có mấy tầng gợn sóng.

Đặt cà phê tới trước mặt cô, tiếp tục bận rộn.

Giang Nhất Tranh uống cà phê vui vẻ, chụp một bức ảnh cho Sở Tịch, nói với cô ấy, ông chủ Cố đang mời khách.

Sở Tịch trả lời cô từng chút một ...

[ Đã lâu như vậy còn chưa đuổi kịp? ]

Giang Nhất Tranh cảm thấy rất nhanh sẽ đến lúc đó—

“Ai nha, anh anh ..... Tranh Tử ngủ rồi?” Tiểu Vy huých huých cánh tay Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn theo ánh mắt của cậu ta, liền nhìn thấy Giang Nhất Tranh nằm ở trên mặt bàn, gối lên trên máy tính bảng, nằm gáy o o, miệng nhỏ hơi hé ra còn chảy nước miếng.

Khóe miệng anh không khỏi giật giật, anh cởi tạp dề treo lên bức tường bên cạnh rồi đi tới.

Không quấy rầy mộng đẹp của cô, chỉ cần nhìn vào quầng thâm dưới mắt cô liền biết cô lại thức khuya, vì vậy anh cẩn thận từng li từng tí ôm ngang người cô đi ra sân sau cửa tiệm, phân phó cho Tiểu Lộc hỗ trợ thu dọn đồ đạc của cô.

Nhẹ nhàng đem người ôm đến trên giường, ai ngờ...

Thời điểm cánh môi mềm mại dán vào, Cố Thanh Sơn còn có chút ngây người, nhưng khi anh định thần lại, liền nhìn thấy bộ dáng đắc thắng của cô gái nhỏ ở trên giường, cười đến cực kỳ vô hại!

"Hôn trộm tôi?" Khóe miệng Cố Thanh Sơn không khỏi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, vuốt ve bờ môi mềm mại của cô.

Khóe miệng Giang Nhất Tranh nhếch lên thành một nụ cười, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ngọt ngào đáp lại: "Đúng a!"

"Vậy em muốn làm người phụ nữ của tôi sao?"

"Cái này không phải anh đang hỏi thừa sao?” Giang Nhất Tranh tức giận trừng mắt nhìn anh, "Chẳng lẽ quyết tâm của em còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Cô ngồi dậy, hai tay vẫn ôm cổ người đàn ông, hai chân quấn lấy thân eo cường tráng của anh, cánh môi tựa như muốn dán lên môi anh, hai người cách nhau rất gần, hơi thở ẩm nóng quấn quanh một chỗ, cảnh tượng vô cùng mơ hồ!

Giang Nhất Tranh nhẹ giọng thì thầm nói với anh: "Em là nghiêm túc a!"

"Tôi không tin vừa gặp đã yêu." Cố Thanh Sơn nhếch môi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chú con ngươi của cô, thanh âm khàn khàn mang theo lạnh lùng, để cho người ta nghe vào không như ý muốn.

Trong lòng Giang Nhất Tranh khẽ run lên, một lúc sau khóe miệng cô lại nhếch lên, tiếng nói nhu nhu thì thầm với anh: “Vậy chúng ta liền lâu ngày sinh tình, được không?”

Một chữ "ngày" này, cắn chữ cực nặng, kích động kéo theo suy nghĩ của Cố Thanh Sơn, lập tức liền loạn cả lên.

Tuy nhiên, người phụ nữ này còn không sợ chết cọ cọ dưới háng của anh, còn cọ xát tiểu huynh đệ của anh, hô hấp trở nên gấp rút, bàn tay đặt bên cạnh nắm chặt, vạn phần xoắn xuýt, trong lòng có vô số âm thanh cãi vã, anh không thể quyết định được.

Lúc sắp phải đưa ra quyết định, trong đầu chợt lóe lên một giọng nói: "Với hoàn cảnh gia đình của anh, tôi thực sự không muốn cùng anh đi qua vũng nước đυ.c này."

Anh hít sâu một hơi, một lúc sau mới thốt ra: "Thật có lỗi!"

Bàn tay muốn thoát ra lại trở nên nhỏ lại khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của cô.

Giang Nhất Tranh đột nhiên rất muốn chửi thề!

Cút mẹ nó đi, lửa nhỏ nấu cháo chậm!!!

Cô lại đột nhiên ôm lấy Cố Thanh Sơn, ôm thật chặt. Trực tiếp chửi thề: "Con mẹ nó chứ, anh đang làm cái trò gì vậy? Anh là đại nam nhân, khúm núm cái gì, anh dám nói anh không có cảm giác với em, không có cảm giác còn cứng rắn làm gì?"