Chương 3: Gặp người quen.

Có rất nhiều tiếng ồn ào trong quán ăn, các đại ca đều cởi trần uống rượu hàn huyên, Sở Tịch kéo tay cô đi qua đám đông, dẫn cô đến cửa sau của quán ăn, nơi đó chỉ có một chiếc bàn tròn lớn còn chỗ trống, các bàn bên cạnh xung quanh có vòng tròn người.

Đây là vị trí thuộc về khách VIP.

Trình Chí Hoài, chồng của Sở Tịch.

Thoáng thấy các cô đi tới, anh ấy vội vàng đứng dậy chào rồi kéo hai chiếc ghế trống bên cạnh.

Giang Nhất Tranh đi theo Sở Tịch ngồi xuống, chiếc ghế bên cạnh cô trống không, ly rượu trước bàn chứa đầy rượu bên trong, đôi đũa đặt ở trên bát, chiếc áo phông màu đen khoác ở trên ghế, cô không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Trên bàn rượu có nam có nữ, đều là người quen.

Giang Nhất Tranh quanh năm suốt tháng quay lại thị trấn không có mấy lần, nhóm người mà cô biết này cũng là từ khi cô còn học đã biết, lúc đó Sở Tịch thường đưa cô ra ngoài chơi.

“Đã lâu không gặp nha, Tranh Tử!” Một người quen biết chào hỏi cô.

"Em gái, đây là lễ tốt nghiệp sao?"

Cô nhỏ tuổi hơn bọn họ rất nhiều, vậy nên họ thường gọi cô là em gái. Năm đó, cô như một đứa trẻ luôn đi theo bên cạnh Sở Tịch đi ăn đậu ở nhờ với bọn họ, bọn họ cũng rất ấn tượng với cô em gái này, lúc đó còn add thêm QQ.

“Đúng a!” Giang Nhất Tranh cười đáp lại.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kéo ghế, một bóng đen bao trùm trước mắt cô, Giang Nhất Tranh vô thức quay đầu lại nhìn, đồng tử chấn động, nhất thời sững sờ! ! !

Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, ngũ quan thanh tú, quai hàm rõ ràng, mày kiếm, mắt tinh anh, mái tóc không quá dài cũng không quá ngắn, dưới chiếc mũi cao của người đàn ông là đôi môi thật mỏng, bộ dáng trông rất cà lơ phất phơ, cặp mắt kia khi nhìn mọi người tựa như luôn luôn cười như không cười ...

Cô chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông một hồi lâu, người đàn ông cụp mắt xuống, hơi sững sờ, một lúc sau mới nhếch môi cười, gật đầu lịch sự với cô, thuận tay cầm lấy chiếc áo phông khoác ở trên ghế mặc vào người.

Giang Nhất Tranh nhìn nửa thân trên của người này không chừa chút dấu vết nào, vai rộng eo hẹp, người rất trắng, cơ ngực hơi nhô, đường cong cơ bụng sáu múi hiện lên rõ ràng, cường tráng nhưng không béo, gầy gò, dáng người rất tốt~

Anh chàng này có hình xăm ở cánh tay, ngầu quá~

Toàn bộ cánh tay phải chi chít hình xăm tiên hạc, làn da người đàn ông lại trắng, hình xăm màu đen lộ ra mười phần cuồng dã.

Giang Nhất Tranh trong nháy mắt bị say mê, cô nhìn kỹ hình xăm, đó là một con hạc đang bay lượn trên đường cong cơ bắp của anh.

Sở Tịch quá hiểu Giang Nhất Tranh, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai sẽ không nhấc mắt nổi. Cô nàng đυ.ng đυ.ng vai của cô, ra hiệu cho cô mau định thần lại, nước miếng sắp chảy xuống.

"Tém tém lại!"

Giang Nhất Tranh giật mình, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu xuống thu hồi ánh mắt.

Những người khác đều đang uống rượu nói chuyện phiếm nên cũng không nhận ra, nhưng người trong cuộc đều thu hết tất cả mọi thứ vào trong mắt.

Dù sao ... nó cũng quá trần trụi a! ! !

Người đàn ông cong môi, cảm thấy cô nương này có chút đáng yêu.

Cô đỏ mặt sau khi bị phát hiện.

Lúc Trình Chí Hoài nghe điện thoại trở về, phát hiện có hai người không nổi bật đang ngồi cùng nhau, vừa nghĩ đến bạn học cũ còn đang độc thân, không khỏi có tâm tư khác.

"Ông chủ Cố!” Trình Chí Hoài nâng ly rượu lên, cười giới thiệu: “Bạn tốt của vợ tôi, Giang Nhất Tranh!”

Anh ấy cũng nói với Giang Nhất Tranh: "Tranh Tử, bạn học cao trung của anh, ông chủ Cố, Cố Thanh Sơn!"

Nâng ly rượu lên và chào nhau, cái này liền được coi là quen biết.

Giang Nhất Tranh còn đang hiếu kì ông chủ Cố làm trong lĩnh vực nào, liền nghe Sở Tịch nói với cô: "Ông chủ Cố mở một quán cà phê trên đường phố gần biển, đến lúc đó tớ sẽ đưa cậu đi nếm thử."

Cả hai vợ chồng đều lên chút ít tâm tư.

"Có giảm giá chứ? Ông chủ Cố." Sở Tịch cười liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn!

"Đó là điều đương nhiên!" Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, trầm giọng nói khàn khàn, "Mọi người đều là khách VIP!"

Giang Nhất Tranh nghe vậy, mặt mày lập tức tươi lên, cười rạng rỡ: "Vậy thì cảm ơn ông chủ Cố trước!"

Cô rất vui vẻ, dù sao quán cà phê cũng khá đắt khách, huống chi lại ở khu du lịch, nghĩ đến việc có thể chiếm được tiện nghi, cô liền không khỏi vui mừng!

Cô hoàn toàn không để ý đến những tiểu tâm tư của các bạn tốt.

Cùng người khác uống rượu vui vẻ, tửu lượng của Giang Nhất Tranh cũng không tệ, trước đây cô thường xuyên đi theo Sở Tịch luyện tửu lượng, nhưng cô rất dễ say.

Lúc này đã uống được mấy ly, khuôn mặt trắng trẻo trơn mềm của cô đỏ bừng, ửng hồng, nhiều thịt, trông rất đáng yêu.