Chương 4: Bị ăn đậu hũ?

Cô híp mắt cười hì hì nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, ánh mắt giống như lưu manh muốn đem người kia nuốt vào bụng, có chút sắc lại có chút khờ.

"Soái ca, anh thật đẹp trai a!"

Cố Thanh Sơn cùng cô uống không ít, bất quá anh không say.

Nghe được lời của cô, anh chỉ hơi ngước mắt liếc cô một cái, hơi nhếch khóe môi, khách khí nói với cô: “Cám ơn!”

“Hì hì!” Giang Nhất Tranh cong khóe miệng, khoát khoát tay, “Không cần khách khí, anh vốn luôn đẹp mà!”

“Đẹp mắt đến mức tôi rất muốn sờ một chút a!” Cô say sưa lẩm bẩm.

Cố Thanh Sơn sửng sốt, nhịn không được nở nụ cười, giương mắt quét bốn phía xung quanh, vợ chồng Trình Chí Hoài đang tiễn người say rượu đi, để anh ở lại trông chừng tiểu ma men này!

Lúc này, bàn tay nhỏ đầy thịt của tiểu ma men trắng nõn, mềm mại đặt ở trên đùi của anh, anh mặc quần thể thao ngắn, tay cô sờ da thịt anh, vuốt lông chân của anh, có chút ngứa.

Có phải anh đang bị cưỡиɠ ɠiαи không?

Khóe miệng anh giật giật, anh không thể so đo với con ma men này nên đành tùy ý cô.

Chỉ là tiểu ma men này tựa hồ không quá dễ dàng thỏa mãn, tay kia của cô đã chạm vào mặt của anh.

Miệng cô lẩm bẩm: "Khuôn mặt này thật thanh tú, tôi tuyên bố anh là anh chàng đẹp trai nhất mà tôi từng gặp trong đoạn thời gian qua."

Giang Nhất Tranh uống rượu đến đầu óc quay cuồng, đầu nặng khủng khϊếp, nửa người dựa vào người Cố Thanh Sơn, vừa lảo đảo vừa thở ra khí nóng.

Người đàn ông muốn lui ra phía sau một bước nhưng lại sợ cô ngã nên một tay che chở cho cô, một tay khác còn phải phòng ngừa, không cho cô lộn xộn.

Liếʍ liếʍ môi, anh thăm dò gọi: "Tranh Tử?"

Anh cũng gọi cô giống như bọn họ, nhưng người phụ nữ trong lòng anh chỉ nhướng mi, rồi lại tiếp tục nhắm lại: “Anh gọi tôi có chuyện gì a?”

Lúc người đàn ông gọi cô là "Tranh Tử", giọng nói khàn khàn như cuộn lại trong cổ họng, nghe có chút êm tai ~

Trái tim cô không khỏi run lên một cái!

"Soái ca!” Bàn tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ ngực anh hai cái, “Anh gọi tôi có chuyện gì nha?”

"A, phải rồi!"

Giọng điệu của cô mơ mơ hồ hồ, ngắt quãng: "Tôi sẽ hỏi anh một câu hỏi!"

Cố Thanh Sơn thu tay cô lại, bước chân hơi loạng choạng đứng lên, ổn định thân thể cô, để cô ngồi ổn thỏa trên ghế, sau đó phối hợp hỏi: "Câu hỏi gì vậy?"

"Ừm~" Giang Nhất Tranh cố ý kéo dài âm cuối, cô nghiêng đầu một cái, khóe miệng nở một nụ cười ngốc nghếch: "Tài khoản WeChat của anh là gì?"

Tay cô lại một lần nữa đặt trên cơ thể người đàn ông, chỉ là lần này nó luồn vào quần áo của người đàn ông, những ngón tay của cô lưu luyến quên đường về, sờ tới sờ lui.

Cố Thanh Sơn không kịp ngăn cản, đang lúc lôi kéo, tay nữ nhân còn kéo theo lông trên bụng anh, để cho anh đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

"Em đừng có sờ tôi!" Cố Thanh Sơn dở khóc dở cười, lại bị cô cưỡиɠ ɠiαи.

“Không, tôi càng muốn sờ.” Giang Nhất Tranh quật cường không chịu buông tay.

Hai người giằng co mãi không xong! ! !

Sở Tịch cùng Trình Chí Hoài quay lại liền nhìn thấy cảnh này, cô bạn tốt biếи ŧɦái của cô, thừa dịp cô vắng mặt liền bắt đầu giở trò lưu manh!

Bộ dạng háo sắc kia quả thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ không thôi! ! !

Cô nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy cô: "Ông chủ Cố, xin lỗi đã làm phiền anh!"

"Không có việc gì!" Cố Thanh Sơn thấp mắt nhìn Giang Nhất Tranh lúc này đã an phận, cô ôm eo Sở Tịch nhắm mắt lại, khóe miệng người đàn ông không khỏi cong lên.

Ném cho Trình Chí Hoài một điếu thuốc, cũng tự mình châm một điếu, cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của mình, khóe miệng anh không khỏi giật giật.

Trình Chí Hoài cười nhạo anh: "Đây là bị ăn đậu hũ a?"

Anh ấy hiểu rõ Giang Nhất Tranh, tiểu nha đầu này rất thích soái ca, nhưng cô cũng chưa từng làm ra chuyện gì khác thường, đại đa số đều là hai mắt nhìn từ xa, sau đó sẽ giới thiệu mấy câu với vợ anh.

Lần này thì sao? ? ?

Ánh mắt rơi vào trên người Giang Nhất Tranh, suy tư cong môi dưới, sau đó lại trở lại trên người Cố Thanh Sơn, nụ cười nơi khóe miệng càng hiện rõ.

Cố Thanh Sơn không nói gì liếc anh ấy một cái, nói: "Đi đây!"

“Ai, đừng nóng vội nha.” Trình Chí Hoài dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc trong tay, trêu chọc anh, "Cậu còn chưa đưa WeChat cho tiểu cô nương nhà người ta mà!”

Cố Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, khẽ nhướng mày: "Đợi cô ấy tỉnh rượu, cậu nói với cô ấy, muốn thêm WeChat thì đến cửa hàng tìm tớ!"

Anh giống như nói đùa.

Anh phất phất tay, vừa hút điếu thuốc vừa mỉm cười bước đi.