Chương 6: Muốn hạ gục anh!

Giang Nhất Tranh ban đầu vẽ truyện tranh nghiêm túc, về sau, cô phát hiện mình càng ngày càng biếи ŧɦái hơn, vì vậy cô không thể không vẽ lên những trang truyện tranh không đúng đắn, cô đều vẽ cả hai loại phong cách khác nhau, thành tích của cô cũng không tệ.

Dựa vào những điều này, cô kiếm được một khoản thu nhập đáng kể, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.

Khi còn học cao trung, cô đã lén vẽ truyện tranh, đăng lên Weibo và lấy được thành tích không nhỏ, có một chút tiểu nhân khí và kiếm lời ít tiền. Về sau, khi đã tốt nghiệp, cô không còn muốn giấu giếm nữa, cô trung thực nói với người trong nhà rằng về sau muốn toàn chức ở nhà vẽ tranh, mẹ Giang tức giận đến mức muốn đuổi đánh cô khắp thành phố.

Gia đình coi trọng một công việc ổn định, Giang Nhất Tranh thi đại học năm đó thậm chí còn không nghĩ đến việc mình sẽ học trường nào, ba Giang đã thay cô quyết định, điền trường đại học sư phạm ở tỉnh lân cận thị trấn.

Gia đình Giang Nhất Tranh mở một cửa hàng bánh bao hấp, cả ba mẹ cô đều có trình độ học vấn cao trung. Tư tưởng của thế hệ trước là nghề nghiệp trong thể chế mới là đáng tin cậy nhất.

Khi đó cô không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng chỉ là đến trường, ngơ ngơ ngác ngác trải qua bốn năm đại học, cô nghe theo lời bọn họ, làm bài kiểm tra năng lực giảng dạy và được cấp chứng chỉ.

Nhưng cô không có hứng thú, tất cả tinh thần cô chỉ tập trung vào truyện tranh, không bao giờ nghĩ tới việc đi làm mỗi ngày đúng giờ.

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền về nhà, thông báo cho bố mẹ về quyết định mà cô đã đưa ra khi còn là sinh viên năm nhất, ba Giang tức giận trừng mắt nhìn cô, còn mẹ Giang thì muốn đánh cô nhưng bị em trai cô ngăn cản.

Thực ra bà không đành lòng đánh cô, bà chỉ là giả vờ thôi, nhưng Giang Nhất Tranh vẫn cảm thấy ủy khuất, lợi dụng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, cô bắt đầu khóc, giả vờ đáng thương, ba Giang lập tức không đành lòng.

Hỏi cô có thực sự thích vẽ truyện tranh đến vậy sao?

Giang Nhất Tranh liên tục gật đầu không ngừng.

Ba Giang nói"Vậy con cũng phải cho ba biết một số thành tích của con đi? Cũng không thể ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi."

Làm sao có thể chứ?

Giang Nhất Tranh nghĩ thầm trong lòng, cô cảm thấy ông hỏi như vậy liền có chút hy vọng.

Vì vậy, cô đã kể về việc cô ấy đã ký hợp đồng bản quyền phim truyền hình gần đây, số tiền rất lớn, đủ để cô mua một phòng ốc ở Uy thị. Các thu nhập khác cô không nói, nhưng bọn họ đều biết rõ, dù sao mấy năm đại học cô rất ít khi xin bọn họ tiền, nhưng bọn họ hàng tháng đều sẽ gửi tiền cho cô.

Sau đó, bọn họ liền đồng ý, không yêu cầu cô đi làm giáo viên.

Cuộc sống của Giang Nhất Tranh bây giờ rất hạnh phúc, cha mẹ cô cũng không hỏi cô kiếm được bao nhiêu tiền, hai năm trước, khi cửa hàng bánh bao trả cổ tức, họ đã mua nhà cho cô và em trai ở trong nội thành, cô lúc ấy gửi tiền về để trợ cấp cho họ nhưng đều bị hai vị đưa về.

Nói với cô rằng đó là của hồi môn cho cô, điều duy nhất khiến cả hai người bọn họ không thoải mái bây giờ là cô vẫn chưa tìm được đối tượng nào.

Của hồi môn đã chuẩn bị xong, nhưng cô không chịu nổi liền tranh cãi với bọn họ, học đại học hai năm không tìm được bạn trai.

Ngay sau khi tốt nghiệp trở về, cô liền bị lôi kéo đi xem mắt.

Giang Nhất Tranh lúc ấy bị sốc! ! !

Dù sao, cô cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp.

Vội vàng cái gì chứ, cô thật sự không hiểu mạch não của ba mẹ mình, cao trung không cho phép yêu đương sớm, năm nhất năm hai đại học bảo cô không cần vội, cứ hưởng thụ cuộc sống đại học, trong lòng cô cũng không vội. Đến năm ba đại học liền bắt đầu vô tình hay cố ý ám chỉ cô, nó đã phát triển theo một hướng cực kỳ thái quá.

Gần nhất, cô bị thúc giục đến đau đầu, liên tiếp mấy tuần lễ không có về nhà, nếu không phải mẹ cô tới đưa đồ ăn cho cô, cô suýt chút nữa đã quên mất mình bị giục cưới.

Gần đây, cô chợt hiểu ra lý do tại sao ba mẹ cô lại vội vàng như vậy, bởi vì họ cảm thấy cô giống như là một trạch nữ, nếu như không đề cập chuẩn bị trước, có khả năng sẽ không gả ra được.

Vì vậy, bọn họ không sợ làm phiền, chịu khó thì thầm vào tai cô, bảo cô ra ngoài nhiều hơn, giao tiếp với mọi người nhiều hơn, nếu có tình cảm với chàng trai nào thì hãy hạ gục người đó trước, cũng không phải để cô lập tức kết hôn ngay.

Tại sao chúng ta không nói về tình yêu trước~

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sơn hiện lên trong đầu cô, nhớ tới cơ bụng rắn chắc bị đầu ngón tay chạm vào, cô đột nhiên cười hắc hắc.

Cô muốn hạ gục anh! ! !