Chương 7: Thì ra anh nổi tiếng như vậy...

Tám giờ tối, màn đêm buông xuống, cả bầu trời nhuốm một màu đen như mực, trăng treo thật cao trên đỉnh đầu, ánh đèn trước mắt lúc sáng lúc tối, từng chiếc xe nối đuôi nhau phóng như tên bắn vụt qua, người đến người đi, người người từ hướng khác nhau đi tới...

Giang Nhất Tranh đeo chiếc túi vải buồm, dưới chân đi đôi dép lào màu đen, đang lái con xe đạp điện về phía phố đường biển.

Xe dừng lại ở ngã tư phồn hoa náo nhiệt chờ đèn xanh đèn đỏ, nội tâm cô vừa hưng phấn lại có chút hồi hộp, đầu ngón chân không ngừng cuộn lại, một giây, hai giây, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, bàn tay nhỏ trắng nõn mượt mà vặn chặt tay ga, quẹo hướng phải một chỗ ngoặt, thẳng vào đường chính của đường phố biển.

Nơi này gần bờ biển, cửa hàng cách biển một con đường cái, phía trước con đường là cát vàng và mặt biển mênh mông bất tận.

Gió biển thổi vào mặt Giang Nhất Tranh, cô khẽ mỉm cười, nhoáng một cái đã phi xe tới trước cửa tiệm.

Sở Tịch ngồi trên ghế bên ngoài đợi cô, nhìn thấy trang phục của cô, cô ấy không khỏi ghét bỏ.

Liếc nhìn bộ quần áo rộng thùng thình của cô, lại nhìn xuống đôi dép lào trên chân, khóe miệng giật giật: "Cậu chỉ đi dép lê mà đến đây thôi à?”

Giang Nhất Tranh nhìn xuống trang phục của mình, không cảm thấy có gì sai với nó.

Cô xông tới, cười ngốc nghếch, trong miệng thì thầm: "Tớ thấy cũng ổn mà!"

"Xin người, cậu đến đây để tán gẫu với anh đẹp trai, cậu có thể giấu độ "lầy" của cậu được không hử?"

Giang Nhất Tranh không nghe cô nói, giống như chân chó ôm lấy cánh tay Sở Tịch, một tay nắm nắm đấm cửa, một tay đẩy ra nói: "Đi thôi, đi thôi, chúng ta vào đi."

Vừa bước vào cửa là quầy order và bàn thao tác, trang trí theo phong cách công nghiệp cổ điển, nhân viên nam nữ đang bận rộn làm việc, đèn trong cửa hàng mờ ảo, chỉ có một chùm ánh sáng chiếu rọi trên sân khấu nhỏ ngay phía trước bên tay phải, lúc này nơi đó đang có một người cầm cây đàn ở phía trên hát.

Sở Tịch hỏi cô muốn uống gì, cô lúc này mới quay đầu lại nói với cô ấy: "Có thể uống rượu không?"

Người ta uống cà phê trong ngày thôi, cô nghĩ vậy.

"Cậu còn dám uống rượu sao?"

"Uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn mà~"

Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, xung quanh đều là người, an tĩnh uống rượu ăn cơm, cùng bạn bè trò chuyện.

Giang Nhất Tranh nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thanh Sơn, vừa định hỏi Sở Tịch thì nghe thấy có người sau lưng nói.

"Bài này hát xong thì đến lượt ông chủ Cố hát đó."

"Cô có chắc không? Tôi đã đợi gần hai tiếng rồi."

"Nhất định, nhất định, mỗi ngày chín giờ tối anh ta đều tới hát!"

"Nhưng không phải cô đã nói anh ta sẽ không hát khi cửa hàng đang bận rộn sao? Hôm nay tôi không nhìn thấy anh ta."

"Người ta lại không thể có chuyện khác sao?” Cô gái cười trấn an: "Bình tĩnh, đừng lo lắng, ai bảo cô sốt ruột như vậy, tôi bảo cô tám giờ tối rồi hẵng đến, cô còn không chờ tôi nữa, sốt ruột chờ lại không cao hứng, đáng đời cô."

-

Giang Nhất Tranh nghe một lỗ tai cũng có chút lo lắng, cô hỏi Sở Tịch, "Cậu có chắc là anh ấy đang ở trong cửa hàng không?"

"Chắc, chắc." Sở Tịch cúi đầu nhìn xuống điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thấy bộ dạng qua loa của cô nàng, Giang Nhất Tranh không tin lắm.

Thế là liền nghe cô ấy nói: "Yên tâm đi, tớ đã gửi một tin nhắn WeChat cho anh ấy trước khi chúng ta đến rồi."

“Cái gì?” Giang Nhất Tranh trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: "Cậu có tài khoản WeChat của người ta sao không trực tiếp đưa cho tớ?”

"Ai nha, đến thì cũng đã đến rồi."

Sở Tịch mất tự nhiên ho khán một cái, thầm mắng mình lỡ miệng.

"Hơn nữa, người ta cũng có nói, muốn thêm WeChat thì tự cậu phải tới tìm anh ta, tớ có thể làm sao bây giờ? Đúng không."

“Hừ!” Giang Nhất Tranh hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Khi đồ ăn các cô gọi được bưng lên bàn, trong tiệm đột nhiên vang lên tiếng reo hò, Giang Nhất Tranh đang đeo găng tay, động tác cắn cánh vịt dừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Thanh Sơn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen và mặc một chiếc áo phông đen không tay khoe cơ bắp sung mãn, đường cong rõ ràng, trên cánh tay còn có hình xăm khiến các cô gái có mặt tại địa điểm này phải hú hét.

Giang Nhất Tranh gọi một ly rượu chanh bạc hà, vừa chua vừa cay, lòng chua chua khó hiểu, thì ra anh rất được hoan nghênh a...