Chương 8: Muốn được sờ lại!

Người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế chân cao, một chân dài chống đỡ, anh đang ôm đàn ghita và điều chỉnh vị trí của micro, chùm ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu vào người anh, Giang Nhất Tranh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của anh.

Cô không khỏi nuốt nước bọt, thật là đẹp trai đến mê người mà!

Cô đang nhìn anh chăm chú, người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì, giương mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh không khỏi nở nụ cười trong chốc lát.

Giang Nhất Tranh càng bối rối, anh đây là? ? ?

Phát hiện ra cô?

Cô còn nghĩ đến việc chờ anh hát xong sẽ lén lén lút lút đến tìm anh.

Bên tai truyền đến một giọng nói khác vang lên, nghe được có người nói ánh mắt đó đang nhìn cô ta.

Giang Nhất Tranh trong lòng thầm phản bác: Mới không phải, rõ ràng là anh đang nhìn cô, hừ ~

Cố Thanh Sơn liên tiếp hát hai bài hát, bài hát cuối cùng là một bài hát tiếng Anh, đó là bài "Sleepyhead" gần đây cô thích nhất, đáy mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, cô không ngờ lại có thể nghe anh hát bài này ở đây.

Cô lấy điện thoại ra ghi âm, bên tai dần dần có người hát theo, Giang Nhất Tranh không nhịn được cũng hát theo.

Đợi lúc anh kết thúc, tất cả những người đẹp dưới khán đài đều cầm điện thoại đến xin WeChat của anh, Giang Nhất Tranh không biết anh đã nói gì với các cô ấy, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của các cô, cô liền biết là do anh từ chối.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Dịch Thành đột nhiên ngẩn người, nếu như anh cũng từ chối cô thì phải làm sao, thật mất mặt a.

Sở Tịch cười nhạo cô hèn nhát, cười xong lại cổ vũ cho cô.

Dù sao, Giang Nhất Tranh không thèm đếm xỉa.

Vì vậy, mắt thấy Cố Thanh Sơn đem đàn ghita giao cho người đánh trống, sau đó rời khỏi sân khấu đi về phía sau, cô vội vàng đuổi theo.

Đây là sân sau cửa hàng của anh, có một cánh cửa thông ra đường đi. Trong sân trồng hoa và cây cỏ, sát vách nhà có cầu thang, cô nhìn lên, bậc thang tầng đầu tiên là ban công sân thượng, sau đó là cửa ra vào, sau đó là cửa sổ.

Cửa mở, cửa sổ mở, bên trong loé lên ánh đèn, hiển nhiên nơi này không tiếp khách.

Cô nhìn quanh hai bên một vòng, không thấy anh đâu, nhưng vừa rồi cô trông thấy anh tiến vào mà.

Chẳng lẽ anh từ cánh cửa kia đi ra?

Hay là?

Cô muốn lên lầu xem một chút, nhưng lại cảm thấy không tốt.

Trong lúc do dự, cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn.

"Em đang tìm tôi à?"

Giọng nói từ phía sau truyền đến, Giang Nhất Tranh giật mình, đột ngột quay người lại.

"Anh... " Cô liên tục vỗ ngực hít sâu một hơi, "Anh làm tôi sợ muốn chết!"

"Anh đi đâu vậy? Tôi rõ ràng trông thấy anh tiến vào mà?"

Cố Thanh Sơn hơi nhếch khóe miệng, cười nói: "Em không để ý tới bên cạnh đường em tới có một phòng tắm sao?"

Giang Nhất Tranh đảo mắt suy nghĩ một chút, ừm, cô đúng là không có để ý a.

Nhìn thấy biểu lộ đáng yêu của cô, Cố Thanh Sơn lại không nhịn được cười nhẹ, thanh âm khàn khàn, có cảm giác khác, thật là êm tai a!

Anh lười biếng dựa vào tường, hai tay khoanh lại, một chân tùy ý gác lên, cằm hơi nhếch lên, hững hờ nói: "Em thực sự tới hỏi tôi WeChat?"

Đôi mắt luôn đang cười của anh nhìn chằm chằm vào cô, Giang Nhất Tranh không khỏi đỏ mặt, cô nắm chặt vai túi vải buồm, ấp úng nói: "Không phải anh mời tôi tới sao?"

"A!" Cố Thanh Sơn nghe vậy cười nhạo một tiếng, "Vậy em còn sờ ngực của tôi sao?"

"Nói như vậy, tôi nói tôi muốn được sờ lại thì cũng có thể sao?" Cố Thanh Sơn nói đùa.