Chương 1: Đưa tiền là có thể ngủ sao?

Ban đêm, khách sạn Empire.

Mộ Nam Kình bước đi trầm ổn, chúng tinh phủng nguyệt* bước ra cửa khách sạn.

* Chúng tinh phủng nguyệt: (ẩn dụ) mọi người ủng hộ một người mà họ tôn trọng và yêu thương; xem ai đó là nhân vật cốt lõi. (Theo Baidu)

Một vài đối tác kinh doanh đi theo phía sau, cười nói tán gẫu.

Mộ Nam Kình chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, không liếc nhìn xung quanh, gương mặt âm trầm hờ hững, không nhìn ra biểu cảm trên mặt.

Khí thế của người đàn ông mạnh mẽ, cho dù mọi người đều biết anh cố tình lãnh đạm thì bọn họ cũng không dám nói nửa lời, chỉ có thể tiếp tục cười.

Ở Giang Thành, sự tồn tại của nhà họ Mộ là một tay che trời, bao người muốn xum xuê, nịnh bợ. Lúc này, bọn họ có thể nói chuyện với Mộ Nam Kình đã là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh* rồi.

*Mồ mả tổ tiên bốc khói xanh: Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, người đắc đạo thành tiên sau khi chết thân thể sẽ hóa thành một trận khói nhẹ bay thẳng lên tiên giới, gọi là vũ hóa. Vì vậy mồ mả tổ tiên bốc khói xanh là có nghĩa là tổ tiên có người đắc đạo thành tiên, hóa thành thần tiên sẽ phù hộ con cháu may mắn. Tóm lại, mồ mả tổ tiên bốc khói xanh ý chỉ việc tốt, chuyện may mắn. (Theo Baidu)

Nhưng khi người đàn ông vừa bước xuống bậc thang ngoài khách sạn, anh đột nhiên dừng lại khiến những người xung quanh không khỏi chấn động, trong lòng vui vẻ, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng mọi chuyện lại không như họ tưởng tượng.

Họ cảnh giác cao độ nhìn sang, không biết từ lúc nào trong vòng tay của Mộ Nam Kình đã có thêm một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đỏ, lưng trần quyến rũ, những lọn tóc xoăn gợn sóng lớn che đi khuôn mặt. Tuy nhiên chỉ cần nhìn vào dáng người lồi lõm tinh tế của cô thì có thể biết rằng đây là một mỹ nhân tuyệt thế.

Chỉ là ... Không ai ở Giang Thành là không biết thiếu gia nhà họ Mộ không gần nữ sắc, các trợ lý và thư ký bên cạnh đều là đàn ông.

Người ta đồn rằng Mộ Nam Kình chán ghét việc đυ.ng chạm với người khác phái. Từng có một số cấp dưới đã từng tự mình ném mình trong vòng tay anh nhưng đều bị đuổi việc ngay tại chỗ và không bao giờ được tuyển dụng lại nữa.

Hiện giờ, toàn bộ thân thể người phụ nữ này trực tiếp dán lên người anh, vậy mà Mộ thiếu lại không đẩy cô ra?

Người phụ nữ này ... rốt cuộc là ai?

Không cần bọn họ suy đoán, trợ lý của Mộ Nam Kình đã tiến lên thấp giọng nhắc nhở anh.

“Mộ tổng, đây là đại tiểu thư La thị vừa mới phá sản, La Thi Thi, nghe nói bị La gia đuổi ra khỏi nhà, hiện tại đang đi khắp nơi tìm đàn ông có tiền để bán thân. La thị nước sâu, chúng ta vẫn là không nên chen chân vào.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Mộ Nam Kình hiếm khi trả lời một câu, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, mỗi chữ nói ra đều tràn ngập hơi thở cao quý không ai sánh bằng.

Anh vẫn như cũ không đẩy người phụ nữ trong ngực ra.

Không phải vì anh không muốn đẩy, mà là người phụ nữ này gắt gao túm lấy vạt áo anh, thân thể nhỏ bé ở trong ngực anh không ngừng run rẩy.

Sợ hãi sao?

Mộ Nam Kình dựa vào trực giác nhiều năm rong ruổi trên thương trường, ngẩng đầu nhìn về phía sau cô.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ngủ cầm roi da, ưỡn bụng bia chạy tới, miệng hùng hùng hổ hổ: “Con điếm này, tiền của tao đều đưa rồi, kết quả mày lại muốn chạy? La thị phá sản, mày coi mày là cái thá gì, mẹ nó còn giả vờ đứng đắn với lão tử?”

Mộ Nam Kình nhướng mày, trao đổi ánh mắt với trợ lý Lý Nhiên, Lý Nhiên vội vàng đi lên ngăn cản.

“Vương tổng, ngài đang tìm ai sao?” Lý Nhiên chắn trước người Mộ tổng, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.

So với Mộ thị thì Vương thị không đáng nhắc tới, nhưng một phần mặt mũi thì vẫn có.

Chỉ thấy Vương tổng quay sang nhìn về phía sau Lý Nhiên, giống như Bá Vương cầm roi da: “Cậu là ai, đừng có mà cản đường, tôi muốn người phụ nữ kia, đưa cô ta cho tôi, tôi liền đi.”

“Cái này... Mộ tổng?” Lý Nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Nam Kình trưng cầu ý kiến.

Thế nhưng Mộ Nam Kình lại không để tâm đến sự giằng co bên này, bàn tay to lớn cao quý nắm lấy cằm cô gái trong ngực, cúi đầu thản nhiên hỏi: “Đưa tiền là có thể ngủ sao?”

La Thi Thi lúc này mới ngẩng đầu, gương mặt thanh tú với lớp trang điểm đậm lúc này lại chảy ra hai giọt nước mắt, điềm đạm đáng thương.

Đầu tiên cô gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, thanh âm run rẩy: “Ông ta đột nhiên muốn chơi SM, tôi không làm được, ông ta căn bản không ngừng...”

Mộ Nam Kình cúi đầu, chỉ thấy trên cổ người phụ nữ đã có hơn mười vết roi đỏ tươi, xem ra vị Vương này luôn hạ tay rất tàn nhẫn.

Trên mặt Mộ Nam Kình vẫn như cũ không có biểu cảm gì, bàn tay lưu loát thò vào túi, lấy ví tiền ra, hai ngón tay thon dài kẹp một tấm thẻ phòng mạ vàng.

Anh không chút để ý nhét thẻ phòng vào giữa hai vυ" cao ngất của người phụ nữ, thấy cô không mặc áo ngực, con ngươi chợt dừng lại, lúc thu tay như có như không cọ cọ vào nhũ hoa của cô.

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông truyền đến, “Phòng số 888, ngay bây giờ.”

La Thi Thi kinh ngạc nửa giây, cô nhìn gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông, cảm thấy chắc mình suy nghĩ nhiều, cô nói một tiếng cảm ơn, thừa dịp Vương tổng đang bị ngăn cản, vội vàng chạy vào khách sạn.

Vương tổng tất nhiên không vui, vẻ mặt lưu manh nói với Mộ Nam Kình: “Anh là ai, dám cướp phụ nữ với lão tử, thứ tự trước sau có hiểu không?”

Người bên cạnh Mộ Nam Kình đã thức thời tản đi, lúc này chỉ có một mình Lý Nhiên.

Lý Nhiên tập luyện võ thuật, cơ bắp săn chắc, dáng người cao gầy, Vương tổng vừa nhìn liền biết đánh không lại, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ.

Lý Nhiên vừa định nói ra thân phận Mộ tổng, chỉ thấy Mộ Nam Kình giơ tay nhìn đồng hồ, động tác quý phái tao nhã, khí thế tràn đầy, hơi thở không loạn.

“Lý Nhiên, tối nay tôi không về Mộ gia, cậu phụ trách mang lễ vật đến đó, tôi về khách sạn trước. Người này...” Ánh mắt Mộ Nam Kình hơi đảo qua tay Vương tổng đang cầm roi da: “Đánh một trận, tháo bỏ một tay. “

Lý Nhiên vui vẻ đáp một tiếng.

Mộ Nam Kình phủi phủi tay áo, tao nhã xoay người, sải bước rời đi.