Chương 2: 100 vạn mua 100 đêm

100 vạn = 1.000.000 triệu NDT = khoảng 3 tỷ 6 VNĐ

Mộ Nam Kình trở lại khách sạn, yêu cầu lễ tân mở thêm một phòng bên cạnh phòng 888.

Sau khi đi thang máy lên lầu, lúc đến cửa phòng anh mới nhớ máy tính xách tay dùng để làm việc vẫn còn ở trong phòng cũ, liền đi tới, giơ tay lên, hai ngón tay gõ mạnh lên cửa phòng 888.

Cốc cốc.

Chỉ hai lần gõ ngắn gọn.

Sau đó anh lịch thiệp rút tay lại và chờ đợi.

Người đàn ông phong thái siêu phàm, tướng mạo xuất chúng, cử chỉ lịch sự. Ngay cả nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng nhịn không được len lén nhìn thêm hai lần.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Người phụ nữ nhìn thấy anh, cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm chờ anh. Cô tự nhiên mở toàn bộ cửa ra, hoan nghênh anh tiến vào.

La Thi Thi mềm mại không xương dựa vào cửa, mông hơi vểnh ra phía sau, nhẹ nhàng mở miệng: “Mộ tiên sinh, ngài đến rồi~”.

Mái tóc xoăn lọn lớn làm nổi bật khuôn mặt trứng ngỗng trong suốt của người phụ nữ, đôi môi đỏ xinh đẹp, hơi bĩu lên, đôi mắt trìu mến, đọng nước.

Một báu vật vạn phần quyến rũ.

Lúc này cô đang hướng Mộ Nam Kình phóng ra những làn sóng thu* vô tận.

* Sóng thu: chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp

Giống như yêu tinh, không chút che dấu câu dẫn anh.

Mộ Nam Kình đã sống ba mươi năm, không đến mức ngay cả chút mánh khóe này cũng không nhìn ra.

Trong thời gian ngắn như vậy đã nghe ngóng được anh là ai sao?

Nhớ lại vừa rồi Lý Nhiên có giới thiệu, nói rằng La Thi Thi đang tìm người có tiền để bán thân, anh không khỏi tức giận.

Vương tổng bên kia không được, hiện tại, cô muốn đem mục tiêu chuyển sang anh?

Giỏi lắm.

Vốn định trải qua một đêm yên bình, nhưng vào lúc này, Mộ Nam Kình đột nhiên thay đổi chủ ý.

Anh trực tiếp sải bước vào phòng, thẳng người đứng trước La Thi Thi, hai khuôn mặt cơ hồ dán sát vào nhau

Người đàn ông khí thế sắc bén cứ như vậy xâm lấn khoảng cách an toàn của La Thi Thi mà không hề báo trước, hô hấp của cô chậm lại, theo bản năng muốn lui về phía sau.

Nhưng giây tiếp theo, thắt lưng bị một bàn tay to dày ôm lấy.

Mộ Nam Kình khẽ dùng sức, liền kéo La Thi Thi vào trong ngực, hai người cách lớp vải mỏng dán sát vào nhau.

Tay còn lại của Mộ Nam Kình nắm lấy cằm cô, hướng nó lên trên, ánh mắt La Thi Thi và anh giao nhau.

Ánh mắt kia, rõ ràng là mang theo một tia bối rối.

Với sự can đảm này còn muốn xuống biển* lăn lộn?

*Xuống biển (ngôn ngữ mạng): có nghĩa là một số người vì cuộc sống hoặc vì lý do khác, làm những điều không tốt hay có thể lấy ví dụ đơn giản một người phụ nữ vì cuộc sống tương đối khó khăn, chọn quay phim hoặc tham gia vào ngành công nghiệp ngầm, đóng phim “tình cảm hành động”. (Theo: Baidu)

Mộ Nam Kình khẽ quát một tiếng, bàn tay trên thắt lưng nhỏ của người phụ nữ siết chặt, thanh âm trầm thấp tao nhã nói ra câu đầu tiên, “Một đêm bao nhiêu tiền? “

Dứt lời, anh còn ngả ngớn... ưỡn thắt lưng về phía La Thi Thi.

Không biết có phải giả vờ hay không, khuôn mặt La Thi Thi có chút đỏ lên. Điều này ngược lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô càng được tôn lên.

“Tôi... Tôi còn là trinh nữ, tôi muốn 100 vạn.” La Thi Thi nhìn anh, mềm mại nói: “Mộ tiên sinh, anh muốn chơi tôi như thế nào cũng được.”

“Một đêm 100 vạn?” Mộ Nam Kình đánh giá cô từ trên xuống dưới, bàn tay vuốt ve trên thắt lưng cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cười cô không biết tự lượng sức mình: “Cho dù chơi như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không đáng giá như vậy.”

La Thi Thi bị sỉ nhục liền cắn môi, can đảm nói ra một câu: “Là bởi vì Mộ tiên sinh bị liệt dương sao? Anh không chơi được?”

Nghe thấy câu khıêυ khí©h của cô, Mộ Nam Kình híp mắt nghiêng đầu, thế nhưng lại bật cười, chỉ là tiếng cười có chút âm trầm.

Nếu như anh còn là thằng nhóc mới lớn, nhất định sẽ bị những lời này chọc giận, ngay lập tức muốn cô.

Nhưng anh đã ba mươi tuổi, năm tháng lắng đọng khiến anh không dễ dàng bị kích động như trước. Bất luận là công việc hay cuộc sống, Mộ Nam Kình vĩnh viễn luôn thận trọng thành thục, tính trước mọi việc.

Với vị trí hiện tại của anh mà nói, sự vu khống hay khıêυ khí©h của người khác không có bất kỳ lực sát thương nào.

Tuy nhiên, khi La Thi Thi nói như vậy, Mộ Nam Kình ngược lại cảm thấy rất thú vị.

“Ai nói với cô rằng tôi bị liệt dương?” Anh hỏi một cách thích thú.

“Mọi người đều nói như vậy, bởi vì bên cạnh anh trước đến giờ đều không có phụ nữ.”

“Ừ, rất có đạo lý.” Mộ Nam Kình từ chối cho ý kiến, ngược lại đồng ý với cô.

Anh giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt La Thi Thi, làn da người phụ nữ trắng nõn nhẵn nhụi, chỉ tiếc cô trang điểm quá đậm khiến mỹ cảm tự nhiên vốn có bị che khuất.

Anh chỉ suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.

“100 vạn một đêm quá đắt, tôi mua cô 100 đêm. Trả tiền mỗi đêm.”

Nghe đến đây, La Thi Thi buông lỏng, đôi môi đỏ mọng cong lên, đôi mắt thâm tình lấp lánh nhìn Mộ Nam Kình, ngón tay vẽ lên vạt áo anh, gãi đến ngứa ngáy lòng người.

Cô vừa gãi vừa nói, thanh âm mị hoặc như dòng nước: “Mộ tiên sinh, trước tiên trả mười vạn tiền đặt cọc đi, dù sao ngài cũng không thiếu tiền, tôi cũng chạy không thoát, không phải sao?”

“Rất thiếu tiền sao?”

“Đúng vậy.” La Thi Thi cười ngọt ngào, lúc này mới có vài phần dáng vẻ thiếu nữ.

Mộ Nam Kình chậc chậc một tiếng, ánh mắt khẽ động.

Anh đứng dậy, dùng một chân đạp mạnh cửa phòng rồi đẩy người phụ nữ vào tường, không gian xung quanh hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài.

Thân thể cao lớn của Mộ Nam Kình lần nữa đè xuống, bàn tay to dày không chút do dự dò xét vào dưới váy cô, đầu ngón tay mạnh mẽ lướt về phía khe hở giữa hai chân, ngón tay đi tới đâu đều lưu lại cảm giác nóng như lửa đốt.

Toàn thân La Thi Thi bất giác run rẩy.

Cô chỉ nghe người đàn ông trầm giọng nói: “Kiểm tra hàng trước, không phải xử nữ, một xu cũng không cho cô.”