Chương 13: Cách xa tiện chủng đó một chút!!

Cách xa tiện chủng đó một chút!!

. .

Bên trong một căn hộ cao cấp giữa lòng thành phố, tấm rèm cửa sổ bằng vải bố vừa dày vừa nặng che đi ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài. Cả ngôi nhà chìm ngập trong tối đen, không khí âm u vô cùng. Tần Tuyết Ca ôm đầu ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, trên người khoác tấm áo bông lỗi thời, vẫn như cũ không kiềm được run rẩy, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt lãnh đạm.

Cậu tối hôm qua trốn về từ chỗ Aciri, vừa vào cửa lập tức chạy vào phòng tắm xối nước lạnh một đêm. Không nghĩ đυ.ng chạm cả người đều bẩn thỉu, cơ bản là đứng dội nước lạnh cả đêm, đến khi đầu óc choáng váng hoa mắt, không nhịn được té xỉu. Cũng không biết đã nằm trên nền đất đã bao lâu, Tần Tuyết Ca mới tự mình tỉnh lại, cả người vô lực, đứng đi không vững, trán nóng đến dọa người.

Tình trạng cơ thể như vậy Tần Tuyết Ca căn bản không dám đến bệnh viện, chỉ có thể qua loa nuốt mấy viên thuốc hạ sốt, mặc áo bông để toát mồ hôi. Thừa lúc thần trí còn chưa bị thiêu đốt đến mơ hồ, Tần Tuyết Ca mau chóng gọi cho Hoắc Mộ Vân xin nghỉ bệnh. Cho dù đối phương có là anh trai mình, nhưng Tần Tuyết Ca từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mở miệng xin giúp đỡ. Cậu có thể không gõ cửa xông thẳng vào phòng làm việc tổng tài, có thể không cần thông qua Hoắc Mộ Vân ký những giấy tờ hạng mục trên trăm triệu. Nhưng khi cậu thật sự bị đả kích, thời điểm thân thể yếu ớt, lại lựa chọn giữ vững trầm mặc.

Không chỉ Hoắc Mộ Vân, mà bất cứ ai cũng không thể cho cậu cảm giác yêu mến tin cậy, không chút sợ hãi nương tựa. Tần Tuyết Ca chính là bông hoa tường vi khổ đau nở trên vách núi thẳng đứng, chịu đựng gió thổi mưa rơi, có thể sống lập tức sống, nếu không sống được cũng chỉ có an tĩnh chết đi.

Tiếng đập cửa rầm rầm lôi kéo một chút thần trí Tần Tuyết Ca trở về, cậu muốn đi mở cửa, nhưng đừng nói đứng dậy đi lại, cậu thậm chí ngay cả mắt cũng không mở lên nổi. Động tĩnh bên ngoài ngày càng lớn, ầm ĩ nháo nhào, giống như không có ít người đang trao đổi. Cậu quả thật cũng không có lòng dạ đi quản. Một lát sau, cửa bị mở ra, có người vội vã đi vào lo lắng gọi tên cậu.

Hoắc Mộ Vân thật vất vả mới thuyết phục được hoàn cảnh phá cửa, đi vào chỉ thấy Tần Tuyết Ca yếu ớt xanh xao té trên nền đất, bộ dạng chật vật thoi thóp, hắn sốt ruột lại đau lòng, vội vàng ôm người nhét vào trong giường. Phía sau Chung Nhược cũng mang theo một người đàn ông trẻ tuổi một tay đang cầm thùng cấp cứu đi vào. Anh ta là bác sĩ tư nhân của hắn - An Cách, vừa vặn cũng sống ở tiểu khu này. Hoắc Mộ Vân lập tức kêu Chung Nhược gọi người tới.

An Cách sờ trán Tần Tuyết Ca một chút, kêu lên: "Sao lại sốt đến như vậy, cậu ấy đã làm gì?"

Hoắc Mộ Vân trừng mắt không cho anh ta mặt mũi, ý bảo sao lại nói nhảm nhiều thế, cứu người quan trọng. An Cách cũng không dám sơ suất, mở hòm thuốc pha chế thuốc, nói với Chung Nhược: "Tiểu Nhược, đem áo bông trên người cậu ta cởi ra đi, mặc nhiều quá không tiện giải nhiệt."

Chung Nhược cũng gấp, thấy mình rốt cuộc cũng có chút hữu dụng, ra hiệu cho Hoắc Mộ Vân đỡ Tần Tuyết Ca dậy, mình thì nhẹ nhàng giúp cậu ta cởi bớt quần áo. Cởϊ áσ bông ra, Chung Nhược có chút không hiểu hỏi: "Trên người anh ấy thật nhiều dấu vết đỏ tím, là đã ăn cái gì dị ứng ạ?"

Hoắc Mộ Vân và An Cách đều quay đầu lại nhìn, ngay sau đó thần sắc trở nên phức tạp. An Cách đưa tay nới cổ áo ngủ Tần Tuyết Ca nhìn vào một cái, cau mày nói: "Xem ra tôi phải cho cậu ta uống chút thuốc hạ sốt. Đây là cầm thú chỗ nào đem người hành hạ đến như vậy? Nếu có người dám làm vậy với tôi, tôi khẳng định cầm dao giải phẫu thiến chết hắn."

Hoắc Mộ Vân trong lòng cũng 'lộp bộp'. Xem ra chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra. Tên Aciri đáng chết, cho dù hắn có là bạn của Isaac, sau này Hoắc gia với hắn ta cũng là không đội trời chung, quyết tử đến cùng.

Hoắc Mộ Vân mặt âm trầm đứng bên cửa sổ, ai cũng không dám chọc giận hắn. Ngược lại Chung Nhược bị An Cách chỉ huy, chốc chốc lại đưa dụng cụ, một hồi lại cầm khăn lông lau mồ hôi cho Tần Tuyết Ca, bận rộn vô cùng.

Hai bình nước được truyền vào cơ thể, Tần Tuyết Ca mới chậm rãi tỉnh dậy. Thấy Hoắc Mộ Vân và Chung Nhược đều ở đây, còn có một bác sĩ, liền đại khái biết được chuyện gì, cúi đầu nói: "Cám ơn."

Hoắc Mộ Vân không biết làm sao, than thở: "Anh là anh trai của em, chúng ta có huyết thống không thể chia cắt, em không cần khách khí đối với anh như vậy."

Tần Tuyết Ca suy yếu cười cười, lần đầu tiên thật tâm thật ý đáp lại quan tâm của Hoắc Mộ Vân: "Được rồi, em biết mà."

An Cách thấy không còn chuyện của mình, vội vàng giao phó: "Thuốc tôi đã ghi lại rõ ràng, cách uống đều viết trên giấy. Khoảng thời gian này đừng nên suy nghĩ quá nhiều, phải dưỡng bệnh thật tốt. Tôi đi trước."

Chung Nhược ra ngoài tiễn An Cách. Hoắc Mộ Vân thấy trong phòng không có người ngoài, dứt khoát hỏi: "Chuyện hôm đó em đi cứu tiểu Nhược anh đều biết. Aciri ức hϊếp em đúng không?"

Tần Tuyết Ca ngưng một chút, như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Ức hϊếp em? Không có ạ. Hắn ta ban đầu trói em, nhưng lúc biết được em đi cứu Chung Nhược đã giải thích với em, nói hắn biết người nhà Chung Nhược, chẳng qua muốn chơi đùa với bọn họ một chút, không có ác ý. Thấy em không tin liền cho em lên lầu nhìn, khẳng định sẽ có người tới mang Chung Nhược đi. Sự thật chứng minh, hắn ta không nói dối. Sau đó hắn liền thả tụi em ra."

Hoắc Mộ Vân nửa tin nửa ngờ, do dự hồi lâu mới hỏi: "Vậy những dấu vết kia trên người em là chuyện gì?"

Tần Tuyết Ca thờ ơ nói: "Anh à, em là một nam nhân trưởng thành, có du͙© vọиɠ là rất bình thường mà."

Hoắc Mộ Vân hồ nghi: "Em thích đàn ông? Em có bạn trai? Anh chưa từng thấy qua."

(Chỉ có anh hai là thương em thôi oa...)

Tần Tuyết Ca hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Đúng, em không có bạn trai, nhưng pháo hữu cố định vẫn là có mấy người. Em đi đều là những pub cao cấp, mấy người đàn ông trong đó cũng thật thể diện, đều chỉ là đến tìm thú vui, cũng sẽ không ai dây dưa nhiều. Còn như tối hôm qua, chúng em uống rượu trong hồ bơi... cho nên em bị bệnh..."

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc nói: "Tuyết Ca, em đừng gạt anh. Nếu quả thật do Aciri, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em."

Tần Tuyết Ca cười rất tươi, giơ tay lên thề: "Anh trai, anh suy nghĩ nhiều rồi, thật sự không phải hắn đâu. Người ta nhìn một cái chính là xuất thân cao quý, anh tuấn nhiều tiền, bên người lại không thiếu oanh oanh yến yến, sao có thể động tâm với em. Vả lại, phần lớn đàn ông vẫn thích phụ nữ."

Hoắc Mộ Vân vẫn không yên lòng, vừa định hỏi lại, lại nghe ở cửa truyền đến một giọng nữ ưu nhã: "Các con hai đứa ở nhà sao lại không khóa cửa?"

Hai người nhìn về phía một phu nhân trung niên khoan thai bước đến, cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng ưu nhã khéo léo, hiện ra khiêm tốn xa hoa. Phụ nhân có một gương mặt rất xinh đẹp được bảo dưỡng cẩn thận, nhìn còn rất trẻ. Hoắc Mộ Vân và Tần Tuyết Ca đồng thời kêu lên: "Mẹ..."

Hoắc phu nhân Diêu Ngọc Điệp ôn nhu trả lời một câu, nụ cười dịu dàng ôn hòa, nói: "Hôm nay mẹ đến công ty tìm Mộ Vân, nghe nói Tuyết Ca bị bệnh liền tới xem một chút. Đứa bé này, con cái gì cũng tốt, chỉ có không biết tự chăm sóc mình. Mẹ kêu vυ" nuôi hầm cho cháo gà cho con, lúc còn nóng thì uống đi."

Tần Tuyết Ca vội vàng nói cám ơn, tốn sức đem chén nhỏ đặt lên đùi, dùng tay không bị ghim kim từng muỗng từng muỗng múc cháo ăn.

Diêu Ngọc Điệp lại dặn dò mấy câu, liền mượn có chuyện phải đi. Tần Tuyết Ca cũng không lưu lại lâu, chỉ là chút sức nói cám ơn, trên mặt đầy cảm động. Hoắc Mộ Vân đi theo tới cửa, tiện tay đóng cửa lại, kéo Diêu Ngọc Điệp hỏi: "Bà rốt cuộc tới đây làm gì?"

Diêu Ngọc Điệp trái với hình dáng hiền từ vừa rồi, nhìn móng tay được sơn đỏ, miễn cưỡng nói: "Mẹ đến công ty tìm con, kết quả là cả hai đứa đều không ở đó. Mẹ vừa nghe tiểu yêu tinh đó bị bệnh liền biết con cũng đang ở chỗ này. Con trai à, không phải mẹ nói con cách xa tiện chủng đó một chút sao. Con thái độ kiên quyết để nó trong công ty làm quản lý cấp cao, mẹ cũng nghe theo lời con. Con còn dám chạy đến nhà nó?"

Hoắc Mộ Vân nhíu mày, giọng trở nên lạnh lẽo: "Bà đừng có một tiếng lại tiện chủng, Tuyết Ca không phải như bà nói."

Diêu Ngọc Điệp khinh thường hừ lạnh: "Con khoan hãy nói, tên tiện chủng này nửa điểm mẹ không có gọi sai đâu. Con cho là mẹ không thấy những thứ trên người nó à, dáng vẻ giống cái gì? Đại gia công tử, muốn chơi cả trai cả gái thì thôi đi, chạy đi cho đàn ông chơi, không phải hạ tiện thì là cái gì? Con của đãng phụ sinh ra, quả nhiên cũng chẳng tốt lành gì."

Hoắc Mộ Vân tức giận, nhưng cũng không thể đánh mẹ mình, áp chế cơn tức giận nghiêm mặt nói: "Mẹ, tôi mặc kệ trong lòng bà nghĩ thế nào, nhưng tôi hy vọng bà có thể trước mặt Tuyết Ca tiếp tục giả vờ kéo dài hình tượng mẹ hiền này. Em ấy rất kính yêu bà, không nên để hy vọng em ấy tan thành mây khói. Còn nữa, xin bà hãy biết thu liễm lại một chút, đừng có không phân biệt được nặng nhẹ làm loạn khắp nơi. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt."

Diêu Ngọc Điệp cũng nổi giận, chỉ ngón tay lên mũi Hoắc Mộ Vân, chất vấn: "Con đang nói chuyện với ai hả!? Mẹ là mẹ ruột của con, con lại vì người ngoài mà đối với mẹ như vậy. Hoắc Mộ Vân, mẹ rất thất vọng về con."

Hoắc Mộ Vân cười nhạt, vừa định nói cái gì, lại bị một tiểu nhân nhi thơm thơm nhảy bổ vào, còn ngọt ngào kêu anh Mộ Vân.

Thì ra Chung Nhược đã tiễn An Cách rồi lại về tìm Hoắc Mộ Vân, mới ra khỏi cửa thang máy đã thấy Hoắc Mộ Vân đứng ở cửa. Chung Nhược giống như chim én nhỏ bay tới nhào vào lòng Hoắc Mộ Vân nũng nịu theo thói quen, căn bản không chú ý tới người phụ nữ bên cạnh.

Diêu Ngọc Điệp nhìn hai người ôm nhau, còn có Hoắc Mộ Vân trên mặt không giấu được vẻ yêu thích cưng chiều, sắc mặt dần trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Chung Nhược thật lâu, giọng nguy hiểm cất lên: "Mộ Vân, cậu ta là ai?"

---------------

Tiểu Tuyết Ca huhu :"((((((Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 13: Cách xa tiện chủng đó một chút!!