Chương 14: Không muốn trên đường cái liếʍ liếʍ!!

Không muốn trên đường cái liếʍ liếʍ!!

. .

Hoắc Mộ Vân vỗ vỗ lưng Chung Nhược, tỏ ý cậu nhìn Diêu Ngọc Điệp, mình thì hôn lên cậu một cái, vô cùng thản nhiên nói: "Tiểu tình nhân mới tìm gần đây."

Chung Nhược hai mắt sáng lên, nghi ngờ nhìn về vị phu nhân đoan trang nghiêm túc đối diện, chắc chắn mình không biết rồi, nhưng theo lễ phép vẫn cười một nụ cười xán lạn, chào hỏi: "Chào bác ạ!"

Diêu Ngọc Điệp chợt bị nụ cười rộ lên của Chung Nhược làm cho thất thần trong chốc lát, thiên chân vô tà, vô cùng chói mắt, giống như một khối thủy tinh màu tím nhạt chưa bị mài qua, long lanh trong suốt, nhìn một cái là có thể thấu suốt, không có nửa điểm vẩn đυ.c trần thế. Tung hoành hơn nửa đời người, Diêu Ngọc Điệp vẫn chưa thấy qua được người như vậy. Quả nhiên là thủy tinh tâm can mà, không phải là giả vờ ngây thơ để được ân sủng đấy chứ?

Ánh mắt Diêu Ngọc Điệp liếc tới cái tay Hoắc Mộ Vân đang ôm eo Chung Nhược, trong lòng hừ lạnh: vóc dáng mặt mũi như vậy, chẳng trách con trai mình lại yêu thích thế. Bất quá, bà ngược lại không lo lắng. Nếu Hoắc Mộ Vân dám can đảm tự nhiên thừa nhận, liền chứng tỏ vật nhỏ này cũng không có gì đặc biệt. Tiểu tình nhân mà, chơi qua cũng không sao. Đại công tử Hoắc gia sớm muộn cũng sẽ kết thông gia với con gái nhà quyền quý, chơi bời trước khi kết hôn bà sẽ không can thiệp.

Diêu Ngọc Điệp khinh thường liếc nhìn Chung Nhược, cảnh cáo Hoắc Mộ Vân: Nhớ thân phận của mình. Có thể chơi, nhưng đừng để mất thể diện.

Hoắc Mộ Vân không lên tiếng, trầm mặt nhìn theo mẹ mình rời đi, trong mắt là bóng lưng kia, hờ hững không biết làm sao... và cả thương xót.

Chung Nhược cũng nhìn chằm chằm Diêu Ngọc Điệp một hồi, cho đến khi bóng dáng bà trong hành lang khuất hẳn, mới xoay người than thở với Hoắc Mộ Vân: "Anh Mộ Vân, dì kia là ai ạ? Dì dường như rất ghét Nhược Nhược."

Hoắc Mộ Vân bật cười. Tâm tư vật nhỏ thật nhạy cảm, còn cảm nhận được địch ý của Diêu Ngọc Điệp. Hắn cũng không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói: "Bà là mẹ anh."

Chung Nhược nhíu mày gật gật, giống như có chút xoắn xuýt, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu, khôi phục lại dáng vẻ không tim không phổi, cười hì hì nói: "Mẹ anh Mộ Vân ghét Nhược Nhược cũng không sao, em không để ý đâu..."

Hoắc Mộ Vân yêu thương xoa đầu Chung Nhược, trong lòng ấm áp. Vật nhỏ ngốc nghếch, mặc dù hơi ngốc ngốc, lại có tấm lòng thuần khiết như trẻ sơ sinh, hiền lành lại đơn giản, một khi đã nhận ai đó sẽ toàn tâm toàn ý tín nhiệm người ta, khiến người thân cậu cũng yêu mến bao dung.

Tiễn Diêu Ngọc Điệp, hai người lần nữa quay về thăm Tần Tuyết Ca. Hoắc Mộ Vân chằm chằm nhìn cậu từng chút ăn xong, lại tận tình khuyên nhủ rất lâu, cái gì mà chú ý thân thể, không nên khách khí có chuyện gì phải nói hắn giúp đỡ, nói đến Chung Nhược ở bên cạnh cũng phải trộm cười, chọc hắn giống hệt bà già. Tần Tuyết Ca cũng là dở khóc dở cười, rất ít khi thấy Hoắc Mộ Vân lại dài dòng như vậy, vội vàng đáp lại, trong lòng vô cùng cảm động.

Trở lại xe, nụ cười trên mặt Hoắc Mộ Vân lập tức biến mất. Hắn nhíu mày, tay nắm chắc bánh lái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng rõ ràng suy nghĩ lại không ở đây. Hắn không ngừng nhớ lại giọng điệu Tần Tuyết Ca lúc nói chuyện, tính toán tìm ra sơ hở trong đó. Trực giác nói cho hắn biết một thân đầy vết tích kia không chỉ đơn giản là chơi bời lúc say rượu. Còn có mẹ bên kia, dã tâm của bà quá lớn, ham muốn khống chế quá mạnh. Hôm nay lại phát hiện sự tồn tại của Chung Nhược, có thể nào lại có hành động gì không. Dù sao cũng là mẹ ruột, hắn căn bản không cách nào xuống tay ác độc được.

Chung Nhược từ đầu buổi đến giờ vẫn nhìn Hoắc Mộ Vân. Anh Mộ Vân bình thường ôn nhu yêu thương cậu giờ đây cũng không nhìn cậu lấy một cái. Anh Mộ Vân rất không vui, vẻ mặt đầy lo lắng kia khiến Chung Nhược cảm thấy không thoải mái. Cậu thích nhìn bộ dáng cười xấu xa của nam nhân, mắt mũi hữu thần, cả người tựa như ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt.

Làm sao mới có thể khiến anh ấy vui lên đây. Chung Nhược cho tới bây giờ toàn bị người ta dụ dỗ bỗng gặp khó khăn. Đột nhiên, một hình ảnh đặc biệt thoáng qua đầu. Đúng, phải làm như vậy!

Chung Nhược dè dặt xoay người lại, một chân gác qua tay vịn người lái bên cạnh, hai chân mở ra nghiêng người ngồi xuống, cái mông nhỏ nhếch về phía trước xê dịch mấy cái nằm xuống, gương mặt vừa vặn rơi lên đũng quần Hoắc Mộ Vân.

Hoắc Mộ Vân nhìn ra được động tác của cậu, hốt hoảng suýt chút nữa va vào, chịu đựng du͙© vọиɠ mãnh liệt giữa hai chân, thấp giọng hỏi Chung Nhược: "Nhược Nhược, em đang làm gì thế?"

Chung Nhược vô tội ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nụ cười trong vắt khéo léo đáp lại: "Làm chuyện cho anh cao hứng a."

Nụ cười của cậu trong veo như nước, trong sáng như gương, không nhìn ra một chút cảnh tượng tình sắc, nhưng kết hợp với động tác vùi đầu vào quần nam nhân, so với dâʍ đãиɠ thuần túy còn cám dỗ trụy lạc hơn, cũng càng trở nên tà ác.

Hoắc Mộ Vân còn đang ngây ngẩn, Chung Nhược đã chủ động cởϊ qυầи hắn, móc ra khúc dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn một nửa, cầm trong tay ước lượng, sau đó thở dài nói: "Oa... Thật là to..."

Được người mình yêu khen dươиɠ ѵậŧ to, trăm phần trăm không có thằng đàn ông nào có thể làm ngơ được. Hầu kết ông chủ Hoắc động đậy, mở miệng thở ra một tiếng thở dốc trầm thấp, khúc dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng, lại lớn thêm một vòng.

Chung Nhược tò mò nhìn cái vật lần nữa phình to ra trước mắt, cậu vẫn là lần đầu tiên ở cự ly gần thế này quan sát dươиɠ ѵậŧ nam nhân. Trước đây mặc dù đã có sờ qua mấy lần, nhưng dẫu sao đều là những lúc tâm trí mê loạn, bàn tay nhỏ bé cũng chỉ cảm thụ qua một chút thô to, nào có được nhìn thẳng cái nơi to lớn chấn động kia. Đều có kê kê, nhưng mà sao của mình nó bé xíu hà, còn hồng phấn cả cây, khó coi quá. Chung Nhược có chút hâm mộ, không khỏi bĩu môi: "Không ngờ anh nhìn uy vũ thế, Nhược Nhược thích..."

Hoắc Mộ Vân dùng hết lý trí phừng phừng của mình mới không thả tay lái ra hưởng thụ, giảm bớt tốc độ, quẹo vào trong hẻm nhỏ thưa thớt người đi qua. Rốt cuộc có thể buông lỏng người, ở trên ghế mở ra, cười nói: "Nếu thích, Nhược Nhược phải chăm sóc nó thật tốt nha."

Chung Nhược cái hiểu cái không, nhưng theo bản năng dẫn dắt, giơ một ngón tay chọt chọt lên khúc dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, dường như thấy rất vui, lại dùng chóp mũi cọ lên qυყ đầυ một cái. Mùi hương giống đực nồng đậm xông vào mũi, phảng phất như nhuyễn cân tán trong tiểu thuyết võ hiệp, từng chút khiến Chung Nhược xương cốt mềm nhũn, cảm giác tê dại vô lực lan khắp người. Cậu nức nở một tiếng, vô thức xoay hông.

(Nhuyễn cân tán: tên một loại độc dược khiến người ta trở nên mất hết sức lực, yếu ớt.)

Mặc dù cương cứng khó chịu, Hoắc Mộ Vân vẫn không thúc giục, để mặc cho Chung Nhược giống như tìm tòi món đồ chơi mới lần mò sờ soạng. Vén quần áo Chung Nhược lên, tay hắn vuốt ve qua lại tấm lưng duyên dáng bóng loáng.

Chung Nhược chơi thật lâu mới nhớ tới chính sự, đầu lưỡi lộ ra khỏi cái miệng thơm thơm, hưng phấn dò xét một chút liếʍ lên qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ. Cũng còn chưa ngậm vào trong miệng, căn bản cũng chưa khép miệng nhưng Hoắc Mộ Vân cảm thấy kɧoáı ©ảʍ xâm nhập theo qυყ đầυ, bá đạo công chiếm cả căn tính khí, ngay cả tinh nang cũng hưng phấn theo, túi nang dường như cũng run rẩy theo.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn thô bạo không hài lòng Chung Nhược chỉ lướt qua cho có, 'bạch' một tiếng, chủ động bật lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của Chung Nhược. Chung Nhược theo bản năng há miệng ra, đem đầu dươиɠ ѵậŧ ăn vào trong miệng.

Hoắc Mộ Vân thở dài một hơi, cái miệng nhỏ nhắn của Chung Nhược thật sự là quá tuyệt vời. Trong khoang miệng rất nóng, không gian không lớn nhưng vừa đủ cho nam nhân ép chặt hưởng thụ. Gò má thịt thịt mềm mại dán lên đại dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi không có phương pháp gì cả liếʍ loạn, nhưng chăm sóc hết sức chu đáo. Chung Nhược không quá thích ứng trong miệng bị nhồi thứ trướng to như vậy, không ngừng chuyển động quai hàm, đôi môi đỏ mọng cũng vì ngậm liên tục quá lâu mà lúc khép lúc mở, nhưng như thế lại khiến cái miệng nhỏ nhắn tuyệt vời kia giống như xử huyệt kẹp chặt, nhiệt tình nhưng ngượng ngùng mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ, còn không ngừng co rút thít chặt phục vụ Hoắc Mộ Vân ồ ồ thở dốc không dứt: "Ha... Thật thoải mái, Nhược Nhược rất biết cách kẹp dươиɠ ѵậŧ. Ngậm nhiều vào một chút, a.... Đúng, tận tình ăn vào..."

Chung Nhược nghe lời cố gắng ăn vào nhục bổng, bị chống đỡ đến trướng, qυყ đầυ to lớn của nam nhân chạm đến yết hầu cậu, mũi và mắt bị đám lông rậm rạp đâm ngứa ngáy khiến Chung Nhược không nhịn được nhắm mắt. Trong mũi tất cả đều là mùi vị của nam nhân, mùi tanh nhưng không hề khó ngửi, bên tai là tiếng rên trầm thấp của Hoắc Mộ Vân, Chung Nhược như bị mê hoặc, không nhịn được lần nữa tiến lên, cái mông không khống chế được chảy ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠.

Chung Nhược cảm thấy tồn tại một loại khát vọng vô hình, giống như được nam nhân hung hãn lấp đầy, nhưng phải lấp đầy chỗ nào chứ? Cậu không biết, chỉ biết cây dươиɠ ѵậŧ nằm trong miệng, dường như trong lòng cũng dựa vào đó. Thế là Chung Nhược càng ra sức nuốt, hạ thể ngứa ngáy không thôi khiến cậu không ngừng làm nũng ngồi trên xe, thân thể uốn éo tới lui kéo theo cái miệng nhỏ nhắn, thật giống như thí mắt bị nam nhân cắm ra cắm vào vậy.

Hoắc Mộ Vân cũng chưa từng được người khác khẩu giao, hắn biết Chung Nhược nhất định cũng mới nhập môn nhưng lại khiến hắn quá sung sướиɠ không gì sánh bằng. Quả nhiên có tình yêu mới là hoàn mỹ nhất.

Chung Nhược vẫn như cũ dùng sức nuốt vào nhả ra, lúc dươиɠ ѵậŧ đâm vào quá sâu sẽ nghe được âm thanh nghẹn ngào yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng va vào âm nang. Càng lúc Hoắc Mộ Vân càng nhịn không được, nắm tóc Chung Nhược làm cậu khép mở khuôn miệng càng lớn thao làm, lại mấy lần đâm sâu tới cổ họng mới sung sướиɠ nhanh chóng bắn vào trong miệng Chung Nhược.

Chung Nhược còn chưa kịp phản ứng đã có một cỗ chất lỏng chát chát, dính dấp lại nóng như lửa phun vào trong miệng cậu, trực tiếp bắn vào cổ họng, giữa kí©h thí©ɧ hơi đau xen lẫn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Chung Nhược nức nở ngửa đầu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân nuốt vào bụng. Chung Nhược cả người mệt mỏi vô lực, chống người lên vốn định ngồi lại, nhưng cơ thể lắc lư một cái sau đó ngã xuống, tựa lên cửa xe.

Hoắc Mộ Vân cũng dựa vào xe ngồi thở dốc. Đợi đến khi bình phục lại từ cao trào, hắn quay đầu nhìn Chung Nhược, ánh mắt tối đen thâm trầm, thấp giọng hỏi: "Lại có thể cắn dươиɠ ѵậŧ đàn ông, học ai hả?"

Đôi mắt xinh đẹp của Chung Nhược hàm xuân, hơi thở bất ổn, nói: "Có một lần trên xe... anh Isaac mất hứng, tức giận... anh hai liền làm như vậy, sau đó hai người cũng hòa hợp lắm..."

Hoắc Mộ Vân hết nói nổi: "Bọn họ cứ thế làm trước mặt em?"

Chung Nhược suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Em nằm ở ghế sau, bọn họ cho là em đang ngủ..."

Hoắc Mộ Vân cười thầm, Chung Dục làm anh thế này làm Chung Nhược thế nào cũng bị ảnh hưởng không bình thường, được cái thế này lại tiện nghi cho mình. Hắn đảo mắt, lại thấy Chung Nhược đem quần áo cuộn lên bụng nhỏ, lộ ra hạ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Chung Nhược thấy Hoắc Mộ Vân nhìn mình, giải thích: "Ướt... khó chịu, muốn lau sạch..."

Chẳng lẽ dịch thể ở dưới sáng sớm bắn vào vẫn chưa khô? Không phải a, Hoắc Mộ Vân không hiểu, nhưng đã rất nhanh phát hiện ra nguyên nhân. Thì ra vật nhỏ vừa rồi lúc khẩu giao cho hắn cũng bắn ra, chất lỏng mới trộn lẫn với bạch trọc đã khô chung một chỗ, toàn bộ nhuộm ướt 'khu tam giác' lộn xộn. Nhìn kỹ sẽ thấy, lỗ nhỏ nấp giữa hai đùi không ngừng ứa ra nước, cả đệm xe đều bị choáng váng ướt đẫm một vũng to.

Chung Nhược cả người đều ngập nước. Đệt, bé con ngon miệng quá, khiến người ta cầm lòng không đậu. Hoắc Mộ Vân rất sợ mình lại thú tính đại phát, vừa vặn trong thùng đồ có một chai coca, hắn mở nắp muốn uống để hạ nhiệt, ai ngờ tay cầm không chắc, toàn bộ đổ lên nửa thân dưới của Chung Nhược.

Chất lỏng màu nâu còn nổi bọt khí dính lên da thịt trắng như tuyết, chảy vào chỗ kín u mật. Chung Nhược phản ứng lại trước tiên, luống cuống nói: "Ướt quá... A... Coca chảy vào mông rồi..."

Đồng tử Hoắc Mộ Vân càng tối hơn, nghiêng người lên trước, cười nói: "Bảo bối, mông nhỏ của cưng giành uống coca của anh Mộ Vân nha, thật đói khát."

Chung Nhược gấp gáp khóc lên: "Em... Cái mông... Không phải cố ý..."

Hoắc Mộ Vân cười tà: "Ngoan, bảo bối, vểnh mông lên nào, để anh liếʍ liếʍ cho cưng..."

Liếʍ cái mông... việc này cũng được sao? Nhưng vẻ mặt nam nhân kiên quyết, Chung Nhược căn bản không biết cự tuyệt thế nào, chỉ có thể yếu ớt cầu xin: "Không muốn... ở trên đường bị liếʍ cái mông...."

---------

Trong phòng khôi phục lại yên lặng, hoặc có thể nói là buồn tẻ. Tần Tuyết Ca nằm trên giường tới tận trưa, đổ nhiều mồ hôi, cơn sốt lui bớt ngược lại cũng không còn vấn đề gì. Cậu xuống giường mặc quần áo làm vệ sinh muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, lập tức nghe tiếng khóa chuyển động, giống như có người mở cửa bên ngoài. Tần Tuyết Ca hoảng sợ, không ai có chìa khóa nhà cậu, chẳng lẽ là kẻ gian? Không đúng, đây là tiểu khu cao cấp, ra vào đều phải được kiểm tra, người ngoài căn bản không thể vào được. Có lẽ là hàng xóm nào đó đi nhầm thôi.

Còn chưa kịp suy nghĩ, cửa lập tức 'rầm' bị mở ra, tiếp theo tràn vào bảy, tám người mặc đồ đen vẻ mặt ác sát đứng thành hai hàng, sau đó ở giữa một người đàn ông trẻ tuổi cười bất cần đời bước tới.

Tần Tuyết Ca khϊếp sợ, đây là làm cái gì, tới nhà cậu quay cảnh cướp bóc?

Người đàn ông kia thấy Tần Tuyết Ca, vẻ mặt đầy tán thưởng, sau đó là biểu cảm 'thì ra là như vậy.' Hắn ta vô cùng lịch sự, hơi cúi người nói: "Tần tiên sinh đúng không? Chủ nhân tôi có lời mời, phiền ngài đi với chúng tôi một chuyến."

Tần Tuyết Ca lạnh giọng hỏi: "Chủ nhân của anh là ai?"

Người đàn ông đó không đáp, chỉ nói: "Ngài ấy là một nam nhân ưu tú, đối với ngài vừa gặp đã ái mộ nhớ không quên, dặn dò tôi nhất định phải đón ngài đến gặp mặt, không thì tôi đành kêu các anh em tới."

Tần Tuyết Ca cười nhạt, còn nói khách khí, cũng chẳng thèm tiên lễ hậu binh, cậu nói không đi được sao?

(Tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.)

Tần Tuyết Ca thần sắc không thay đổi, hờ hững nhưng có phần khí thế mở miệng: "Dẫn đường!"

Người đàn ông đưa tay làm động tác mời, trong lòng thầm tán thưởng, không tệ, còn có chút can đảm, khí độ bất phàm, cũng rất khí phách. Bất quá, hy vọng lát nữa đến chỗ đó, cậu ta vẫn có thể mặt không đổi sắc như thế này...

-------------------

=))))))))))))))))))Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 14: Không muốn trên đường cái liếʍ liếʍ!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 14: Không muốn trên đường cái liếʍ liếʍ!!