Chương 21

“Nhưng mà cũng không nên đặt Truy Hồn Hương lên người ta mà không nói tiếng nào như vậy.”

“Nếu ta nói trước với cô, cô sẽ để cho ta đặt à?”

“Không.”

Sài Ánh Ngọc bĩu môi, thế thì đâu có được.

Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Hai vị công tử này nhìn lạ mắt nhỉ.”

Ba người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Vương Bà phong tình vạn chủng bước tới.

Cách một chiếc mũ rộng vành không lọt gió mà vẫn có thể nhìn ra hắn lạ mắt, vị này đúng là cao thủ bắt chuyện.

Hoa Dược thấp giọng giới thiệu: “Đây là Vương Bà, chủ của quán ăn này.”

“Đừng nghe Hoa thần y nói bừa, biệt danh của nô gia là Tiên Nhi, mọi người cứ gọi ta là Tiên Nhi là được.”

Vừa nói, đôi mắt xinh đẹp của Vương Bà nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, dùng chiếc khăn thơm không rời tay của mình dán trước người Sài Ánh Ngọc.

“Công tử đến từ nơi nào, muốn đi đâu, nhà ở chỗ nào, có hôn phối chưa?”

Hoa Dược vừa nghe đã biết bệnh cũ của Vương Bà tái phát rồi, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi liền quấn lấy. Nếu là người khác thì không sao, nhưng vấn đề lần này lại là Tiểu Tự Luyến.

Sài Ánh Ngọc nghiêng người né chiếc khăn thơm trong tay Vương Bà.

“Đại tỷ, tỷ trát cả ký phấn lên mặt hả? Ta suýt chết ngạt đấy.”

Sắc mặt Vương Bà đen thui: “Vị bằng hữu này của Hoa thần y đặc biệt thật đó.”

Thế mà lại có nam nhân không biết tốt xấu như vậy.

Đầu bếp kéo mì bị nghi là có võ công cao cường bỗng nhiên xắn tay áo lên, Tử Điện phát giác có địch ý liền rút đao.

Hoa Dược vội vàng đứng dậy chắn trước mặt Sài Ánh Ngọc: “Tiên Nhi tỷ, bớt giận, tỷ đừng có tính toán với hắn, hắn đến Dược Vương Cốc để trị não đấy.”

Sài Ánh Ngọc tức tối trừng mắt với Hoa Dược: “Não cô mới có vấn đề á.”

“Ngươi im đi.”

Vương Bà: “Khụ khụ.”

Xảy ra chuyện như thế, bữa cơm này cũng ăn không được nữa.

Hoa Dược liên tục xin lỗi, đặt tiền lên bàn, kéo Sài Ánh Ngọc đi ra ngoài, Tử Điện cũng vội vàng đi theo.

Vương Bà nhìn ba người rời đi, che miệng cười khúc khích, nhu mì ngọt ngào, làm gì còn dáng vẻ tức giận như lúc nãy.

“Tên này thú vị.”

Đầu bếp kéo mì gật đầu: “Có vấn đề về não, hiếm gặp.”

Hoa Dược kéo Sài Ánh Ngọc đi một hồi lâu, cho đến khi ra đến đường lớn, mới buông cổ tay Sài Ánh Ngọc ra.

“Sao cô dám sờ tay ta?!”

“Ta sờ thì đã làm sao, ngươi cắn ta à?” Hoa Dược nhớ đến dấu răng trên tay vẫn chưa lành, rất là bất lực: “Uầy, cũng cắn rồi.”

Người này mắc chứng bệnh không hiểu sự đời thời kỳ cuối, hết cứu nổi rồi. Hoa Dược thật sự không muốn để ý hắn, nhấc chân đi trước, Sài Ánh Ngọc liền chạy tò tò theo sau.

“Cô còn chưa nói vì sao lại sờ tay ta mà.”

“Thích thì sờ.”

“Vậy ta muốn sờ tay cô cũng có thể tùy ý sờ đúng không?”

“Cứ sờ đi.”

Sài Ánh Ngọc khịt mũi: “Ta không mắc bẫy đâu nhé, cho dù là ta sờ cô hay cô sờ ta, thì người chịu thiệt đều là ta, thật ngưỡng mộ người xấu xí như cô, có thể được hời mãi.”

Muốn bịt miệng hắn lại quá.

“Ngươi không có bạn bè đúng không?”

Sài Ánh Ngọc lập tức phản bác: “Ta có bạn mà.”

“Ai?”

“Thạch Mậu.”

“Ngoài Thạch Mậu ra còn ai không?”

Mắt Sài Ánh Ngọc lấp lánh: “Nói ra cô cũng không biết.”

Hoa Dược hỏi tới: “Ngươi nói tên đi, ta đi tìm hắn, để ta xem người thế nào lại chịu làm bạn bè với ngươi.”

“Là bọn họ không xứng làm bạn với ta.”

“Quả nhiên không có người thứ hai.”

Hai người ta một câu ngươi một câu, giống như hai đứa trẻ.

Giọng nói trong trẻo của hai người vang vọng hai bên sơn cốc, ánh chiều tà phản chiếu xuống đất, ngọn núi và cây cối phía xa nhuộm một lớp ánh sáng ấm áp, hai người cùng nhau đón hoàng hôn, cùng nhau về nhà.

Tử Điện, người đã bị bỏ lại rất xa, một lần nữa cảm thấy khoảng cách giữa mình và công tử càng ngày càng xa, vì sao vậy nhỉ?

Không hiểu, không muốn hiểu.

Lúc Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc về tới, Trâu bà bà đang quét sân, bà thấy công tử nhà mình còn đang gây hấn với Hoa Dược, khóe miệng bất giác cong lên, đây chính là dáng vẻ hiểu biết của người từng trải.

Vốn tưởng với tính khí ma quái của công tử nhà mình, đời này sẽ phải cô độc đến già, xem ra vẫn còn hy vọng.

Trâu bà bà gọi Hoa Dược lại, nói: “Hoa thần y vất vả cả ngày, chắc là đói rồi. Ta đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, có thể ăn ngay.”

“Đa tạ bà bà, ta không đói, chiều nay không ăn đâu.”

Sài Ánh Ngọc không vui nói: “Cô ấy ở bên ngoài lén ăn đồ không sạch, đừng lo cho cô ấy.”

Hoa Dược cũng không để ý Sài Ánh Ngọc, quay người về phòng mình, đúng là không nói lý lẽ.

Nói ra thì, trải qua nhiều năm tháng thăng trầm như vậy, tính tình Hoa Dược đã dưỡng đến trạng thái tâm lặng như nước từ lâu, hiếm khi tâm tình dao động vì một chuyện nhỏ như bây giờ.

Có câu gần mực thì đen, Sài Ánh Ngọc chắc chắn là mực, loại mực đen nhất.

Mà Sài Ánh Ngọc thì càng nghĩ càng thấy uất ức, hắn vì lo lắng nàng bị Tào Bang bắt đi mất, nên mới thấp thỏm không yên chạy đi tìm nàng, nàng thì hay rồi, vì một bát mì mà gào lên với hắn, không tha thứ được.

Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là nàng lại nắm lấy tay hắn.

Ánh Ngọc công tử từ nhỏ đã tự luyến như hoa soi bên nước, có bị người khác nắm tay bao giờ đâu?

Cho nên tâm tình bây giờ rất là vi diệu.

Lúc Tử Điện bước vào phòng liền thấy công tử nhà hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay.

“Cổ tay công tử bị đau à?”

Sài Ánh Ngọc lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cô nương xấu xí kia chắc đã hạ độc ta rồi, vừa nãy ta bị cô ấy nắm tay một chút, bây giờ vừa châm chích vừa ngứa, như bị kim châm ấy.”

Dám hạ độc công tử nhà hắn, vừa phải thôi chứ.

“Bây giờ thuộc hạ sẽ tìm Hoa thần y đòi thuốc giải.” Tử Điện xoay người muốn tìm Hoa Dược tính sổ.

Sài Ánh Ngọc gọi thuộc hạ nhà mình lại.