Chương 22

“Kệ đi, cô ấy cũng không dám hạ độc gì lợi hại cho ta đâu. Đợi cô ấy bớt giận là được, ông đây nam tử hán đại trượng phu, sao có thể tính toán với một cô nương được chứ?”

Tử Điện liên tục gật đầu, cảm thấy công tử nhà hắn quá là khoan dung độ lượng.

Nhưng Sài Ánh Ngọc càng ngày càng bối rối, hắn thấy mình có chút mất khống chế, trước giờ hắn chưa từng quan tâm một cô nương nào như vậy, đã vậy còn là cô nương xấu xí nữa? Rốt cuộc là tại sao?

Buổi tối hôm đó, người mà Tử Điện phái đi tìm chân dung gần đây của Giang Hoa Mậu cũng đã về.

Sài Ánh Ngọc liếc nhìn chân dung, vừa nhìn qua liền quăng luôn xuống đất. Sự thật chứng minh, vấn đề về mắt của hắn không lớn.

“Cũng chỉ có vậy.”

Hắn dùng dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã đi qua, không để ý giẫm lên bức họa.

Tử Điện nhặt lên xem, công tử nhà hắn dường như vô ý đạp trúng mặt Giang Hoa Mậu, gương mặt trắng trẻo bỗng chốc đen thui.

Quả nhiên là công tử hẹp hòi nhà mình.

Tâm trạng bối rối của Sài Ánh Ngọc cũng không kéo dài lâu, bởi vì hắn đã rơi vào một bối rối còn lớn hơn thế.

Hôm đó bầu trời đầy mây đen, đoán chừng là sắp mưa.

Tâm trạng Hoa Dược không tốt, đóng cửa sổ định đi ngủ sớm.

Nàng không thích trời mưa.

Năm đó đại sư huynh Bồ Hồi Xuân của nàng rời sơn cốc, đi cứu Lý Mạn Chi sư tỷ đang bị Tào Bang giam giữ, Dược Vương Cốc đã đổ mưa nửa tháng, triền miên không dứt, là một điềm báo xấu. Sau này quả nhiên Bồ Hồi Xuân sư huynh đi rồi không quay lại nữa.

Mấy thứ tâm linh này rất vi diệu, điều tốt không linh mà điều xấu thì vô cùng chuẩn.

Năm đó môn chủ Lộc Vân Phi của Huyền Môn rành về bói đoán, đã bói cho Bồ Hồi Xuân một quẻ, nói trong mệnh hắn có tai tinh, không cẩn thận sẽ chết trẻ, cách duy nhất để tránh khỏi tai họa là ở lại trong sơn cốc cả đời.

Hoa Dược khi còn nhỏ nghe được lời này, nghĩ rằng ông ta đang nói nhảm, cho đến khi Bồ Hồi Xuân thật sự đi ra ngoài rồi không bao giờ quay lại, nàng mới tin.

Ngấm ngầm chịu đựng bốn năm, cũng đến lúc bộc lộ rồi.

Đại hội võ lâm, nàng phải đi.

Bên ngoài trời tối dần, ngoài phòng nổi sấm chớp, trời bắt đầu mưa.

Hoa Dược lúc này vẫn đang buồn bã, bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội, rõ ràng giữa tiếng sấm.

“Mở cửa.”

Hoa Dược cau mày, đã khuya rồi, Sái Ánh Ngọc lại muốn tác quái gì nữa vậy?

“Ta ngủ rồi, có chuyện gì để ngày mai nói đi.”

Dù sao cũng không phải lần đầu đến gõ cửa, Sài Ánh Ngọc đã có chuẩn bị.

“Ông đây cầm theo năm trăm lượng vàng đến, nặng quá, cô mau ra cầm tiếp ta với.”

“... Ngươi đợi chút, ta ra liền.”

Hoa Dược vội vàng đứng dậy đeo mặt nạ vào, khoác lớp áo ngoài rồi mở cửa.

Cửa vừa mở, Sài Ánh Ngọc chen vào, ném năm trăm lượng vàng trên tay xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn trên sàn nhà, đống vàng này có lẽ chưa bao giờ bị coi thường như vậy.

“Hù ta sợ chết đi được.”

Sài Ánh Ngọc vỗ ngực, áo lụa tuyết trên người hắn như tuyết trắng tung bay giữa đêm, thế mà vẫn còn chút dáng vẻ của quý công tử.

Sau một tháng điều trị, mặt hắn không cần phải quấn băng gạc nữa, vết sẹo tuy vẫn còn nhưng không rõ lắm, dưới ánh sáng mờ ảo, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Hoa Dược hỏi: “Khuya rồi ngươi chạy qua đây làm gì?”

“Ông đây…”

Đúng lúc này, có tiếng sấm rền vang lên, Sài Ánh Ngọc lao về phía Hoa Dược với tiếng gầm gừ như một chú mèo con nổi khùng.

“...”

Không cần phải hỏi nữa, ông thần này nửa đêm nửa hôm chạy qua đây chắc chắn là vì sợ tiếng sấm, là chuyện mà công tử mỏng manh có thể làm ra.

Hoa Dược bỗng dưng cảm thấy mình không còn giận chút nào, thật đó.

Cũng không phải nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân, bá đạo lạnh lùng dịu dàng đa tình, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ thấy ai như hắn, không hành động theo lẽ thường, làm cho nàng không biết phải ứng đối như thế nào.

Tiếng sấm vừa dứt, Sài Ánh Ngọc lập tức đứng thẳng người, làm ra vẻ công tử phong độ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt sợ hãi khi nãy.

“Sấm chớp quá đáng sợ, một mình cô ở đây chắc chắn sẽ sợ hãi, ông đây lương thiện, cố ý qua đây ngồi cùng cô một lúc.”

Rốt cuộc là ai thấy sợ hả?

Ánh Ngọc công tử từ khi hiểu chuyện đã ngủ một mình. Bình thường thì không sao, nhưng mà một khi có sấm chớp là hắn sợ, đến lớn cũng không sửa được cái tật này.

Hôm nay hắn cũng không hiểu kiểu gì, vừa nghe thấy tiếng sấm liền nghĩ ngay tới Hoa Dược, não gần như chưa theo kịp, chân đã bước tới phòng nàng rồi.

Có lẽ là vì đại phu trời sinh có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác nhỉ.

Hoa Dược hỏi: “Lúc ở nhà ai ở cạnh ngươi? Lẽ nào cũng tìm một cô gái ngồi với ngươi sao?”

“Sao có thể chứ?” Vì kích động nên Sài Ánh Ngọc dùng giọng rất cao, “Lúc ở nhà ta bảo hạ nhân đứng thành một hàng, vây xung quanh ta, sao đó ta chui vào trong chăn.”

Hoa Dược bất lực trợn mắt: “Vậy sao bây giờ ngươi không chui vào trong chăn đi?”

Sài Ánh Ngọc nhìn Hoa Dược bằng ánh mắt nhìn người thiểu năng.

“Trong cốc tổng cộng được mấy người, ta có thể chui vào chăn, nhưng các ngươi có thể xếp được một hàng không?”

Hoa Dược ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, không nói nên lời. Vấn đề là ở sơn cốc này ngoài nàng ra thì vẫn có rất nhiều người, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn còn có Tử Điện đại hiệp trung thành tận tâm mà?

“Sao ngươi không bảo Tử Điện ở với ngươi?”

Nguyên nhân rất phức tạp, không phải hai ba câu là có thể nói rõ được, cho nên Sài Ánh Ngọc lựa chọn im lặng.

Một tia sét lóe lên trên bầu trời, căn phòng đột nhiên sáng như ban ngày, Sài Ánh Ngọc tiến lại gần Hoa Dược, rụt cổ bịt tai. Sau tiếng sấm, liền lấy lại được bình tĩnh.

Hoa Dược cũng bất lực.

“Nếu trời sấm sét cả đêm không ngừng, lẽ nào ngươi muốn ở lại phòng ta? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này sao ta gả đi được?”