Chương 3

Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là: “Khuya như vậy rồi cô còn đến đây làm gì?”

“Thay thuốc.”

Sài Ánh Ngọc khịt mũi, như thể hắn đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của đối phương.

“Đừng nghĩ đến việc lấy cớ thay thuốc để sàm sỡ ta, phàm nhân yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên là điều bất khả kháng. Cô nhất định phải kiềm chế bản thân, đừng quên thân phận đại phu của mình.”

Hoa Dược thực sự không ngại sàm sỡ hắn. Nhưng mà gương mặt của Sài Ánh Ngọc giờ đây đầy những vết sẹo, trông rất khó coi, nàng không có khẩu vị nặng như thế. Hoa Dược duỗi ngón trỏ ra, gõ nhẹ vào chóp mũi Sài Ánh Ngọc.

“Đợi ta chữa xong gương mặt này, rồi sàm sỡ cũng không muộn.”

“Nếu cô còn dám tùy tiện chạm vào ta, ông đây sẽ liều mạng với cô.” Sài Ánh Ngọc nghiêng đầu tránh né ngón tay của Hoa Dược, trong mắt đầy vẻ đau buồn tuyệt vọng, như thể hắn là một tiểu nương tử đã bị vấy bẩn vậy.

Tử Điện lập tức giơ đao ra chặn trước người công tử nhà hắn: "Hoa thần y, xin tự trọng.”

Đây là lần đầu tiên Hoa Dược nhìn thấy một nam tử cương liệt như vậy. Trong lòng nàng buồn cười, nhưng ngoài mặt không còn trêu chọc nữa, vết thương của Sài Ánh Ngọc đã có dấu hiệu mưng mủ, nàng phải nhanh chóng rửa sạch, không nên lãng phí thêm lời nào với hắn.

“Ngẩng đầu.”

Sài Ánh Ngọc vừa thành thật ngẩng đầu lên vừa lẩm bẩm: "Cô bảo ta ngẩng đầu lên thì ta phải ngẩng đầu lên à.”

Hoa Dược khi xử lý vết thương rất chu đáo và chuyên tâm, giống như một thợ thủ công xử lý một món đồ cổ cần sửa chữa khẩn cấp, xuống tay vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.

Vết thương của hắn khá thú vị, có bảy vết đâm, lưỡi đao sâu có thể thấy xương, nhưng không làm tổn thương đến tận gốc, cũng coi như đã lưu tình.

Sài Ánh Ngọc thấy Hoa Dược nhìn mình chằm chằm, liền hít thở không thông.

Bàn tay của Hoa Dược trắng đến mức gần như trong suốt, lạnh như đá giữa mùa đông lạnh giá, nhưng làn da lại mềm mại đến lạ thường, khi nàng nắm lấy cằm hắn, sự đυ.ng chạm kỳ lạ khiến hắn vô cùng lúng túng, hắn vô thức siết chặt cơ thể mình lại, đè nén hô hấp.

“Thả lỏng đi.”

“Ông đây vẫn luôn thả lỏng mà.”

Vịt chết cứng miệng.

Hoa Dược ngước mắt lên, bất ngờ bắt gặp đôi mắt to như hạt mơ của Sài Ánh Ngọc, đen trắng trong suốt như pha lê, trong lòng nàng cảm thấy xoắn xuýt. Người ta nói trái tim của một người có thể được nhìn thấy bằng đôi mắt, Sài công tử này thực sự là một trong số ít người mà nàng từng gặp có lòng dạ trong sáng vô tư.

Đương nhiên, cũng là người tự luyến nhất mà nàng từng gặp.

Hoa Dược phải mất gần một nén hương mới có thể rửa sạch vết thương cho hắn.

"Được rồi, đừng xị mặt nữa, nếu lại chảy máu thì lại phải chịu thêm đau thôi.”

Sài Ánh Ngọc khịt mũi, cao quý tỏ ra mình đã nghe thấy rồi.

Tử Điện, một thuộc hạ tận tâm, nhanh chóng bước tới hỏi: "Không biết thương thế của công tử nhà ta thế nào?”

Hoa Dược không trả lời mà đi rửa tay trước. Thần y ở cấp độ như nàng ít nhiều có chút bệnh sạch sẽ.

Sài Ánh Ngọc liếc nhìn Hoa Dược, thấy đôi tay trắng nõn ngâm trong nước, giống như mầm cỏ non đang trôi bồng bềnh vậy, hắn thầm nghĩ: Người tuy hơi xấu nhưng tay cũng không khó nhìn.

Sau khi Hoa Dược rửa sạch tay, mới bắt đầu nói về vết thương của Sài Ánh Ngọc.

"Vết thương của hắn có độc. Độc này gọi là Huyết Ngô Công, không chỉ làm chậm thời gian lành vết thương mà còn để lại một vết sẹo gồ ghề, trông giống như con rết sau khi vết thương lành lại.”

Con rết? Vết sẹo? Sài Ánh Ngọc gần như mất bình tĩnh khi nghe điều này. May mà Hoa Dược đã nhanh chóng ấn vào Thần Đình Huyệt của hắn, để hắn tỉnh táo lại.

Tử Điện, thuộc hạ trung thành chính trực, sợ hãi đến mức quỳ xuống đất.

“Hoa thần y diệu thủ hồi xuân, nhất định phải trị khỏi cho công tử nhà ta.”

Hoa Dược xua tay ra hiệu cho Tử Điện đứng lên, sau đó quay sang Sài Ánh Ngọc nói: “Thuốc giải không khó bào chế, nhưng phải kết hợp với nhụy hoa Bách Mộc Linh Lan mới có tác dụng. Mà Bách Mộc Linh Lan là kỳ vật trong thiên hạ, trân quý dị thường, Dược Vương Cốc ta chỉ có một gốc, nếu ngươi muốn dùng thì phải trả thêm tiền.”

“Có cách sao không nói sớm, muốn hù chết ta sao?” Nếu bây giờ hắn không nhìn ra Hoa Dược đang cố ý nâng cao giá, thì hắn chính là kẻ ngu ngốc.

"Đừng vòng vo với ta. Cô nói những thứ này cũng chỉ là muốn kiếm chác thêm thôi, nói đi, cô muốn gì? Ông đây có tiền.”

Hoa Dược rất hài lòng với vị Sài công tử này, nàng thích kiểu công tử giàu có tùy hứng như thế. Nếu hắn đã hào phóng, vậy thì nàng cũng không khách sáo.

"Nghe nói Sài gia của ngươi có ba bảo bối, thứ nhất là tuyệt thế mỹ nhân, thứ hai là Vạn Hoa Kiếm Phổ, thứ ba là Noãn Ngọc Hương Lô.”

Nàng vừa dứt lời, Sài Ánh Ngọc đã cảnh giác ôm chặt lấy bản thân rồi nói: "Đừng có mơ, ông đây trong sáng hoàn mỹ, không phải ai cũng có thể chiếm hữu được ta.”

“...” Ngươi không nghĩ đến cảm nhận của hai món bảo bối còn lại chút sao?

Hoa Dược không nói nên lời: "Mặc dù ta quả thật muốn chiếm hữu thân hình hoàn hảo của Ánh Ngọc công tử, nhưng ta muốn có Vạn Hoa Kiếm Phổ hơn.”

Nghe thấy Hoa Dược muốn kiếm phổ tổ truyền nhà hắn, Sài Ánh Ngọc khẽ cau mày, tuy bị hủy dung, nhưng đường nét vô cùng thanh tú, nhìn từng bộ phận, có thể xác nhận quả thật là một mỹ nam.

“Cô xác định muốn lấy Vạn Hoa Kiếm Phổ?”

Hoa Dược giật mình, chẳng lẽ Ánh Ngọc công tử này đã nhìn ra cái gì rồi?

Nàng bình tĩnh lại, gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn lấy Vạn Hoa Kiếm Phổ.”

Sau nhiều lần xác nhận rằng Hoa Dược thực sự muốn Vạn Hoa Kiếm Phổ thay vì hắn, Sài Ánh Ngọc rơi vào nghi ngờ sâu sắc.

"Làm sao có thể? Ông đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Một nữ ma đầu say mê mỹ nam như cô, lại không nhân cơ hội này lấy được cơ hội tiếp xúc gần gũi với ta. Cô thật sự là nữ ma đầu Hoa Dược độc ác háo sắc của Dược Vương Cốc đó chứ?”

Nói xong, hắn không khỏi lắc đầu thở dài, tựa hồ cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì hành vi lấy gùi bỏ ngọc mà bỏ lỡ cơ hội của Hoa Dược.

Hoa Dược nói không nên lời.

May mà, để có thể chữa lành gương mặt của mình càng sớm càng tốt, Sài Ánh Ngọc đã đồng ý trao Vạn Hoa Kiếm Phổ cho Hoa Dược mà không nói một lời, đưa một cách dứt khoát, giống như Vạn Hoa Kiếm Phổ mà kiếm khách trong giang hồ ai cũng muốn có không đáng bao nhiêu tiền như những quyển thoại bản ven đường.

Ánh Ngọc công tử hoàn toàn không quan tâm đến Vạn Hoa Kiếm Phổ, dù sao thì kiếm phổ gì đó trong mắt hắn đều là thứ vô dụng.

Chỉ là hắn không mang theo kiếm phổ, cần phải phái người về Sài Gia Trang ở Lạc Dương để lấy, nếu vậy thì chuyện hắn bị hủy dung sẽ không giấu được cha mẹ, điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.