Chương 4

Bị Hoa Dược đối xử như vậy, Tử Điện cảm thấy cần phải nhắc nhở công tử nhà hắn nên nghĩ biện pháp đề phòng thích hợp với vị Hoa thần y này.

"Thuộc hạ từ lâu đã nghe nói, Hoa thần y này không chỉ thích tiền tài, mà còn thích thu thập võ công bí quyết. Ngoại công, nội công tâm pháp, ám khí pháp môn trên giang hồ đều đã được nàng thu vào túi, ngay cả Vạn Hoa Kiếm Phổ của nhà chúng ta cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của cô ấy, cô ấy không luyện những môn võ công đó, cũng không biết muốn lấy những thứ đó để làm gì.”

Sài Ánh Ngọc trợn mắt, táo bạo đoán: "Chẳng lẽ nàng ta muốn đảo lộn võ lâm?”

Nhiều bí tịch võ công và tiền tài châu báu như thế, nếu thật sự rơi vào tay người có dã tâm, hoàn toàn có thể khơi dậy một trận gió tanh mưa máu.

Tử Điện thế mà thực sự tin vào lời nói xằng nói bậy của Sài Ánh Ngọc, ngạc nhiên nói: "Không ngờ một tiểu nương tử yếu đuối như Hoa thần y, lại là người có âm mưu lớn đến thế.”

Lòng kính sợ đột nhiên dâng lên.

Sài Ánh Ngọc không hứng thú với những chuyện giang hồ này, thứ hắn quan tâm là tại sao Hoa Dược lại không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc.

"Không phải nói cốc chủ Dược Vương Cốc là một nữ ma đầu háo sắc sao? Nàng lại chỉ muốn Vạn Hoa Kiếm Phổ, không muốn ông đây.”

"Công tử tạm thời bị hủy dung, đợi dung mạo khôi phục rồi, nữ ma đầu này nhất định sẽ bị sắc đẹp tuyệt thế của công tử làm cho điên cuồng mê mẩn. Bây giờ công tử nên nghĩ cách từ chối là vừa rồi đó.”

Có đạo lý, Ánh Ngọc công tử đồng ý sâu sắc.

Đang nói chuyện, Sài Ánh Ngọc quay người lại, ghét bỏ sờ sờ tấm ga trải giường bằng vải bông trên giường, đâm tay.

“Dược Vương Cốc nghèo như vậy sao? Đến ga trải giường bằng lụa cũng không chuẩn bị được.”

Tử Điện vội vàng nói: "Chúng ta đến vội vàng, không có thời gian chuẩn bị những thứ này cho công tử, là thuộc hạ sơ suất, bây giờ thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.”

“Kệ đi, ngày mai rồi tính.”

Sài Ánh Ngọc thấy hơi uể oải, tuy vết thương đã được dùng thuốc giảm đau nhưng toàn thân tê dại, đầu óc dường như không tỉnh táo lắm, chỉ nói được vài câu là kiệt sức. Lúc này hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

Hoa Dược nói với Sài Ánh Ngọc ở Dược Vương Cốc có một gốc Bách Mộc Linh Lan. Đối với dược liệu quý giá như Bách Mộc Linh Lan, nàng phải đến Lãng Uyển bên cạnh để xin.

Lãng Uyển là một khu vườn tự nhiên, nằm dưới chân đỉnh Cửu Cung, ngay nguồn nước trong xanh, là một kho tàng hoa cỏ với đủ loại kỳ hoa dị thảo nằm rải rác trong vài dặm.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, cây cối hoa lá đan xen lẫn nhau, cách xa hai dặm vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm.

Hoa Dược đã quen đường, tránh được các loại cơ quan, đi đến trước ngôi nhà nhỏ hai tầng nằm sâu trong vườn hoa.

Ngôi nhà nhỏ là một ngôi nhà tre bình thường, nhưng chủ nhân của ngôi nhà nhỏ này lại không tầm thường.

Ngôi nhà nhỏ được bao quanh bởi hàng ngàn bông hoa, có một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y, văn nhã thanh tú, ngồi trên lan can, tay hắn đang vuốt ve những cánh hoa mẫu đơn đỏ, nhẹ nhàng như thể đang vuốt ve đôi môi của tình nhân. Một cơn gió thoảng qua, tóc xõa tung, đôi mắt hoa đào của hắn nhìn xuống tầng dưới, trong mắt như có mùa xuân.

"Ta còn tưởng là ai chứ? Thì ra là Tiểu A Dược. Cô lại lừa được cái gì từ người ta rồi?" Bằng không, cô ấy đã không đến đây hái thảo mộc từ sáng sớm.

Hoa Dược bình tĩnh cười nói: “Một cuốn kiếm phổ.”

Nam tử nhướng mày một cách thản nhiên và nhã nhặn: “Chỉ là một cuốn kiếm phổ mà thôi, khẩu vị của Tiểu A Dược không chỉ có thế.”

“Là Vạn Hoa Kiếm Phổ.”

Vạn Hoa Kiếm Phổ của Sài gia, võ lâm đệ nhất thế gia, là bảo vật được các kiếm khách trên giang hồ thèm muốn. Người của Sài gia, có thể dùng Vạn Hoa Kiếm Phổ để cứu mạng thì không nhiều.

“Ồ? Là Ánh Ngọc công tử à.”

Hoa Dược gật đầu: “Chính là hắn.”

Đầu ngón tay của nam tử nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa: “Dung mạo của hắn rất đẹp.”

Mặc dù giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng vẫn có thể nghe ra ủ rũ trong giọng nói của hắn.

Sài Ánh Ngọc trông rất đẹp? Gương mặt đầy vết thương ngổn ngang kia của hắn? Dù sao thì Hoa Dược cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của hắn bao giờ, hiện tại nàng không chán ghét bộ mặt kia của hắn, đã là duy trì tư chất của một người hành y rồi.

“Hắn bị hủy dung rồi, đến trị gương mặt.”

Nam tử dường như có chút tiếc nuối: “Hóa ra là vậy.”

Nam tử ngồi trên lan can không ai khác chính là Lộ Âm, chủ nhân của Lãng Uyển.

Mặc dù Lộ Âm hiếm khi đi ra giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có một truyền thuyết về Lộ Âm, có tin đồn rằng hắn là một lão yêu tinh tàn nhẫn, tính tình kỳ quái. Tuy nhiên, tin đồn cũng chỉ là tin đồn, Lộ Âm có thể tàn nhẫn với người khác, nhưng hắn vẫn rất tốt với bạn bè, mặc dù bạn bè của hắn chỉ có mình Hoa Dược.

Sau khi trò chuyện với Lộ Âm vài câu, Hoa Dược đi đến ngọn núi phía sau để tìm Bách Mộc Linh Lan.

Lãng Uyển nằm dưới chân núi Cửu Cung, ngọn núi này có bốn mùa giống với nhân giang, Bách Mộc Linh Lan chịu nhiệt và độ ẩm, mọc ở bờ sông Thúy Thủy dưới chân núi.

Hoa Dược quen thuộc với số hoa cỏ ở Lãng Uyển này còn hơn chính Lộ Âm, cũng không cần người dẫn đường, nàng đi thẳng đến chỗ Bách Mộc Linh Lan, nhưng cũng không hái nhiều, chỉ nhổ một gốc rồi quay lại sân trước.

Sợ Sài Ánh Ngọc lại gây rắc rối, Hoa Dược hái hoa xong liền tạm biệt với Lộ Âm.

“Hôm nay có việc gấp, hôm khác lại tới gặp ngươi thưởng hoa cùng rượu.”

"Cô lấy đồ của ta, lại không chịu uống một ly với ta, thật là vô tình mà.”

Lộ Âm xắn tay áo lên, ném đoá hoa mẫu đơn đỏ vừa nghịch vào Hoa Dược.

Hoa mẫu đơn trong gió nhẹ nhàng bay qua, Hoa Dược giơ tay bắt lấy. Nàng tưởng Lộ Âm tặng mình cái gì đó hiếm có, nhưng nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy một đóa hoa mẫu đơn đỏ bình thường.

Lộ Âm nhìn thấy vẻ không hiểu phong tình của Hoa Dược, cười khẩy.

“Không có dược tính, nhưng nó đẹp, cầm lấy đi.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu rót rượu, rượu từ khóe miệng chảy xuống chiếc cằm mịn màng rồi đến chiếc cổ duyên dáng, thấm đẫm vạt áo hắn, dáng vẻ phong lưu vốn có, hay cho tên lão yêu tinh xinh đẹp như hoa.

“Cám ơn.” Hoa Dược mỉm cười, giơ đoá hoa trong tay lên rồi quay người rời đi.

Lộ Âm đặt ly rượu xuống, cô đơn nhìn theo bóng lưng nàng, bất lực thở dài.