Chương 1: Mất Trí nhớ

Ánh mắt nề của Nhϊếp Phong nhìn tôi, hắn hỏi: “Lý Nhĩ Hoài em thành thật nói cho anh biết, em thực sự muốn ly hôn, có phải vì em đã yêu người khác không?”

Tôi mệt mỏi thở dài, hắn càng chất vấn tôi càng thêm buồn lòng.

Hắn quên mất rồi.

Người hao hết tâm tư suy nghĩ ly hôn, không phải tôi.

Người yêu người khác, cũng không phải là tôi.

Mà chính là hắn.

Nhưng Nhϊếp Phong không tin hắn sẽ yêu người khác.

Giống như đang nghe những lời nhảm nhí buồn cười, ngồi trên giường bệnh lẳng lặng chuyển ánh mắt từ Triệu Duệ bên cạnh chuyển sang tôi, sau đó cười lạnh một tiếng, hỏi:

“Các người có phải cố ý kết hợp lại với nhau để gạt tôi không?”

Vụ tai nạn xe hơi đó, não bị tổn thương, máu tích tụ lại chèn ép lên dây thần kinh xung quanh, khiến hắn mất trí nhớ ngắn hạn.

Hắn đã quên tất cả những gì đã xảy ra trong tám năm qua.

Tám năm trước, chúng tôi vừa tốt nghiệp đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau chịu khổ, khi đó trong lòng hắn chỉ có một mình tôi.

Nếu lúc đó tôi nói với Nhϊếp Phong rằng anh ấy sẽ yêu người khác, huống chi là anh ấy, tám năm trước tôi cũng sẽ không tin.

Ngồi ở bên cạnh, Cố Hiểu Yên hai mắt đẫm lệ muốn nắm lấy tay nhưng lại bị hắn tránh đi. Hàng mày hắn cau chặt, cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, lạnh lùng nói với Cố Tiếu Yên:

“ Cô cách xa tôi một chút.”

Cố Tiếu Yên sửng , ngồi im sau đó nước mắt nặng nề rơi xuống khi cô ngồi đó.

Giống như hoa lê dính nước mưa, ngay cả khóc cô ta cũng đẹp như thế, vậy mà vẫn không quên ngẩng đầu hung hăng trừng tôi, như thể tôi là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả.

Cảnh tượng này khiến tôi muốn cười nhưng lại thật sự cười không nổi.

Huống hồ quan hệ giữa tôi và Nhϊếp Phong đã không còn gì để nói.

Tôi đứng cách giường bệnh của hắn rất xa, mặt vô cảm, lạnh lùng nói:

"Anh đã chỉ đạo đội luật sư của anh soạn thảo thỏa thuận ly hôn . Luật sư trưởng của anh cân nhắc từng chữ một, cuối cùng trình cho anh xem xét."

Tôi thở dài

"Sau này anh, Xuất viện rồi, anh có thể hỏi những người xung quanh xem tôi có nói dối anh không."

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, như thể là bị thái độ lạnh lùng của tôi khiến cho bị thương vậy, vẻ mặt hiện lên sự do dự và bối rối hiếm có, đồng thời cũng có chút bối rối và cầu xin.

Mấy năm nay, hắn luôn thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện chắc chắn, biểu tình như vậy tôi đã thật lâu rồi không được thấy.

Nhưng lòng của tôi sớm đã lặng như nước, hắn có mê mang bàng hoàng hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng được đến tôi. .Nhưng trái tim tôi đã chết rồi, dù anh có bối rối và do dự đến đâu cũng không thể lay chuyển được tôi nữa, tôi dừng lại, quay người bỏ đi.

___________