Chương 2: Anh không nhớ cũng không sao

Nhϊếp Phong cách đây một tháng bị tai nạn xe cộ, chỉ mấy ngày sau mới tỉnh lại.

Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của "Công nghệ Nhị Phong" nên mọi chuyện về vụ tai nạn của anh ấy đều được giữ bí mật, tôi nghĩ nếu không phải anh ấy bị bệnh nhẹ nào đó thì trợ lý trưởng của Nhϊếp Phong sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi để nói rằng Nhϊếp Phong đã bị tai nạn xe hơi.

Nhϊếp Phong gặp tai nạn vào đêm sau khi tôi đưa đơn ly hôn với anh ấy.

Tất nhiên nguyên nhân xảy ra tai nạn xe hơi không phải vì Nhϊếp Phong khó chịu khi biết tôi đề nghị ly hôn, mà là vì đêm đó trời mưa rất to ở thành phố B.

Anh ấy vội vã trở về nhà qua đêm sau cuộc gặp ở Florence, hy vọng có thể gặp được Cố Hiểu Yến trước 12 giờ sinh nhật.

Kết quả là vào đêm mưa đó , Nhϊếp Phong đã đâm vào một chiếc xe buýt mà tài xế xe mệt mỏi mà vượt đèn đỏ.

Ôi, thật là cảm động cho tình yêu mà Nhϊếp Phong dành cho Cố Hiểu Yến.

Mãi đến khi Nhϊếp Phong tỉnh lại sau ca phẫu thuật, trợ lý của Nhϊếp Phong mới gọi cho tôi.

Bởi vì ký ức của Nhϊếp Phong chỉ dừng lại ở tám năm trước, hắn không nhận ra được mọi người xung quanh.

Tám năm trước, Cố Hiểu Yến vẫn chưa xuất hiện trong cuộc đời hắn.

Trong kí ức của hắn chỉ có tôi thôi

Nhϊếp Phong từ trước đến nay là một người thông minh, điềm tĩnh tỉ mỉ, cho dù trong tình huống gấp gáp như vậy, hắn cũng có thể rất nhanh chóng tiếp nhận tình hình hiện tại và tình hình phát triển cơ bản của công ty.

Nhưng chỉ có một điều hắn không tin.

Chỉ là hắn không tin mình sẽ thay đổi ý định và yêu Cố Hiểu Yến, còn muốn ly hôn với tôi.

Những người bạn tâm tình ở công ty của anh ấy và Cố Hiểu Yến đã kể một loạt chi tiết về cuộc sống của anh ấy và Cố Hiểu Yến hắn vẫn không tin và nhất quyết muốn gặp tôi.

Họ không còn cách nào khác ngoài việc gọi cho tôi và kể cho tôi nghe về vụ tai nạn xe hơi của Nhϊếp Phong.

Họ mời tôi vào phòng bệnh và đứng trước mặt Nhϊếp Phong như thể đó là bằng chứng cho thấy mối quan hệ của tôi và Nhϊếp Phong từ lâu chỉ là trên danh nghĩa.

Họ muốn dùng điều này để thuyết phục Nhϊếp Phong rằng đây thực sự không phải là tám năm trước.

Thời thế đã thay đổi và đã tám năm trôi qua.

Trong tất cả những chi tiết trong tám năm mà anh đã quên, chúng tôi không hề yêu nhau mà chỉ ghét nhau.

Anh ấy tin và chấp nhận thế nào là việc của anh ấy.

Nửa tháng sau, tôi lại gặp lại Nhϊếp Phong.

Chắc là anh ấy đã lén lút ra khỏi bệnh viện, mặc bộ đồ bệnh viện màu xanh có sọc dọc, đầu quấn băng, ngồi bệt dưới đất trước cửa nhà tôi mà không có bất kỳ hình ảnh nào.

Tôi chưa bao giờ thấy hắn trông luộm thuộm như vậy kể từ năm sáu năm trước, anh ấy là người mới đến từ thành phố A.

Nhϊếp Phong luôn mặc vest và giày da, đường may của quần vest thẳng như dao, khuôn mặt tuấn tú trở nên thon gọn hơn. Càng lớn tuổi càng điềm tĩnh hơn.

Vẻ sắc bén trước đây bộc lộ khi còn ở địa vị cao đã học được cách kiềm chế bản thân, trở nên sâu sắc và trang nghiêm, đi đến đâu người ta cũng sẽ lịch sự gọi anh là "anh Nhϊếp".

Lần cuối cùng tôi thấy anh ấy trông nhếch nhác như vậy là khi anh ấy vừa mới tốt nghiệp.

Nhϊếp Phong nghe thấy tiếng bước chân và đột nhiên nhìn lên.

Lúc đó tôi vừa đón Tiểu Hải tan học.

Ánh mắt Nhϊếp Phong chậm rãi di chuyển từ tôi đến Tiểu Hải bên cạnh tôi, sau đó vẻ mặt anh ấy hơi chuyển động, ánh mắt tập trung.

Nhϊếp Phong là một người luôn thông minh và dễ tiếp thu, cho dù mất trí nhớ về tám năm này, tôi nghĩ anh ấy cũng có thể biết được cuộc sống những năm này từ những người xung quanh kể lại.

Anh ấy khởi nghiệp thành công, chúng tôi kết hôn và có con, nhưng anh ấy thay đổi ý định và yêu người khác, còn tôi thì đệ đơn ly hôn với anh ấy.

Tôi nắm lấy tay Tiểu Hải, dừng lại cách xa Nhϊếp Phong , vẻ mặt thờ ơ hỏi: " Anh đang làm gì ở đây? "

Hắn dường như chịu đựng và hỏi:

" Nó là con của chúng ta phải không? "

Tiểu Hải cũng không thân với hắn lắm, hắn đứng ở bên cạnh tôi, lặng lẽ đứng xa nhìn Nhϊếp Phong, sau đó ngẩng đầu lên gọi tôi là mẹ.

Tôi sờ đầu nó nói:

“ Con vào làm bài tập trước đi. ”

Tiểu Hải nhìn tôi, rồi nhìn Nhϊếp Phong, khẽ ậm ừ rồi xách cặp đi vào.