Chương 51: Coi chừng nóng

Mục Thiên Dã ngước mặt lên từ trên màn hình nhìn đầu nhỏ của Ninh Tiểu Phỉ ló vào từ ngoài cửa nhìn thấy anh quay lại thì nở nụ cười nói:

“Anh ơi, ăn cơm!”

Sao hôm nay lại muốn lấy lòng anh vậy nhỉ?

Cô biết nấu cơm sao?

Mục Thiên Dã có chút nghi ngờ cô, nhưng vẫn đứng dậy.

“Được.”

Làm việc cả đêm, anh cũng hơi đói bụng, vậy thì đi thử tay nghề của cô gái này xem.

Thấy anh đứng dậy, Ninh Tiểu Phỉ lập tức xoay người đi về phía nhà ăn, cô đi tới bên cạnh bàn lại nhớ tới dĩa dâu tây cô vừa mới rửa còn để ở trên bếp thì lập tức đi vào phòng bếp bưng ra.

Mục Thiên Dã đi vào nhà ăn, chỉ nhìn thấy hai chén trên bàn.

Một chén nước canh màu đậm, một chén khác là chén mì Udon còn bốc hơi nóng.

Trứng gà được chiên đúng chỗ, nhìn dáng vẻ là chín tám phần mà anh thích, sợi hành xanh tươi như trang điểm thêm trên những sợi mì, nhìn qua làm cho người ta thèm ăn.

Không ngờ cô còn có tay nghê nấu ăn nha.

Mục Thiên Dã nhướng mày thích thú, nhìn hình ảnh bên ngoài cũng không tệ lắm, cũng không biết ăn vào sẽ thế nào.

Anh bước tới ngồi trước chén mì, Mục Thiên Dã duỗi tay cầm lấy đôi đũa trên bàn, đẩy những sợi hành qua một bên, kẹp miếng trứng chiên chuẩn bị đưa vào miệng.

Ninh Tiểu Phỉ vừa bưng dâu tây ra tới, liếc mắt thì nhìn thấy anh không chút khách khí cắn miếng trứng chiên của cô.

Khoan đã, sao tên đáng ghét này lại ăn mì của cô?

Vất vả nấu xong một chén mì ngon lại sắp vào miệng người khác, sao cô có thể cam tâm, lập tức hét lớn.

“Đừng ăn!”

Mục Thiên Dã vừa vặn cắn xuống một miếng trứng, xoay mặt lại, ánh mắt khó hiểu rơi vào trên mặt cô sau đó thong thả nuốt xuống trứng gà trong miệng.

“Sao vậy?”

“À……” Đối diện với ánh mắt của anh, lý trí của Ninh Tiểu Phỉ nháy mắt online, “Em…… em chỉ muốn nhắc nhở anh, coi chừng nóng!”

Còn không phải một chén mì thôi sao, cùng lắm cô lại nấu chén khác, nếu anh biết cô không nấu phần cho anh, tên này không biết lại muốn lăn lộn cô như thế nào nữa.

Cho rằng mỗi người đều ngốc như cô sao?

Mục Thiên Dã không nhìn cô nữa , mà ăn hϊếp phần trứng gà còn lại, lòng đỏ trứng non mềm ngọt béo, là hương vị anh thích nhất.

Ninh Tiểu Phỉ nhìn trứng gà trên đũa của anh, không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhìn hắn dáng vẻ ăn đến thỏa mãn no nê của ạn, cô bĩu môi đi về phía phòng bếp —— mì bị anh đoạt, cô chỉ có thể đi nấu một chén khác.

Nhìn thấy cô muốn đi, Mục Thiên Dã lập tức mở miệng.

“Lại đây ngồi.”

Muốn làm gì nữa đây?

Ninh Tiểu Phỉ đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế bên cạnh anh, Mục Thiên Dã lập tức duỗi tay bưng chén canh gừng qua đưa tới trước mặt cô.

Gì?!

Ninh Tiểu Phỉ choáng váng.

Cô…… cô uống?!

“Cái đó…… Này không phải canh nấu cho anh uống sao?”

Anh lại không có bị cảm, uống canh gừng làm gì?

Mục Thiên Dã lười giải thích với cô, chỉ bá đạo ra lệnh.

“Uống đi!”

Ninh Tiểu Phỉ khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên, cái này gọi là hại người thành hại mình sao?

Rõ ràng muốn hãm hại anh, sao kết quả lại biến thành cô uống, chẳng lẽ anh sợ cô cảm lạnh nên bắt cô uống canh.

Nuốt xuống mì sợi thơm nức mũi, Mục Thiên Dã ngước mắt nhìn cô còn sững sờ ở đó, thì không vui nhíu mày.

“Muốn tôi đút cho em hả?”

“Đương nhiên không phải.” Ninh Tiểu Phỉ nhìn canh gừng trước mặt mà không ngừng nuốt nước miếng, bỏ nhiều gừng như vậy, không cần uống cũng biết nó cay thế nào, cô xoay chuyển tròng mắt: “Em dọn dẹp phòng bếp một chút, một lát quay lại uống sau nha.”

Cô còn chưa kịp rời đi ghế dựa, bàn tay to của người đàn ông đưa tới đè đùi cô lại.

“Tranh thủ còn ấm uống cho rồi đi.”